Nếu có góp ý về bản dịch, hãy để lại bình luận hoặc nhắn cho mình qua fanpage ‘Cái Hẻm Séo của Kisa’ nhé :x
- - - - - - -
Tập 56
Tiếng cười khúc khích vừa chói tai vừa nhột nhạt. Cheong Yeon sốc nặng, thậm chí bối rối, đến nỗi toàn thân choáng váng với vẻ mặt vô cảm.
Ai mà ngờ được, cậu bị ướt sũng nhưng không phải vì nước lạnh mà vì tinh dịch. Đời cậu chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng này. May mà tinh dịch của hắn có mùi hương cỏ rậm rạp như núi Cheong Hwa vào lúc bình minh. Bằng không thì cậu đã nôn mất rồi.
Khi cơn sốc ban đầu dần lắng xuống, nhường chỗ cho cơn giận dữ bắt đầu bốc lên. Cheong Yeon cố giữ giọng nói mình không run rẩy.
“Đây là… phòng của tôi. Tôi được chọn làm người dọn cabin.”
Cậu quá sợ hãi để bảo hắn ta ngay lập tức rời khỏi phòng, nhưng ánh mắt hắn trông rất dữ tợn.
“Làm ơn… ra ngoài.”
Dĩ nhiên cậu biết, căn phòng này không hề xứng với một người dọn dẹp. Cậu không biết rõ lí do tại sao họ lại xếp cho căn phòng đẹp đẽ thế này, nhưng tình huống ở hiện tại, đó là lá bài duy nhất mà cậu sở hữu.
“Thưa ngài dọn dẹp, đây là tàu của tôi.”
Hắn mỉm cười đầy đắc ý rồi vỗ nhẹ má Cheong Yeon. Tinh dịch bắn tung toé lên mặt cậu dính vào tay hắn. Cheong Yeon nghiến răng, hai má vốn dĩ mềm mại trở nên cứng đờ.
Tae Mu Won nói đúng. Dù người phỏng vấn chọn cậu thì chủ nhân tàu Feira vẫn là hắn. Thậm chí nếu hắn ném cậu xuống biển vì không thích cậu, cũng chẳng có ai xả thân cứu giúp. Cheong Yeon thôi nhìn Mu Won và cúi đầu mình.
Nếu đây là trấn Cheong Hwa, một nơi có thể đi bất cứ đâu, Cheong Yeon đã ngay lập tức nhảy dựng lên rồi bỏ chạy, không may nơi đây là giữa biển cả mênh mông. Nơi duy nhất mà cậu có thể thoát khỏi con tàu Feira chính là nhảy xuống đại dương sâu thẳm, dẫn dắt cậu về thế giới bên kia. Phì phì… Cheong Yeon thở dốc vì quá thất vọng.
Dùng tay đẩy cằm Cheong Yeon qua lại, Tae Mu Won cùng lúc nói “Này, này.” Cheong Yeon vẫn tránh giao tiếp bằng mắt, ngoảnh đi nơi khác.
“Này, ở đây làm gì có phòng của cậu. Mẹ kiếp, hay để tôi trói cậu trên boong nhé?”
Cheong Yeon vội vàng lắc đầu, tinh dịch dính trên lông mày nhỏ xuống mí mắt. Không mở nổi mắt, thành thử cậu lấy hai tay che mặt.
“Đ, đúng rồi. Cứ để tôi đi khỏi đây.”
Hư ức… Không rõ là vì cảm giác đau khổ khi bị dồn vào chân tường, hay vì cơn giận lên đến đỉnh điểm mà không có cách nào để trút bỏ, một tiếng nức nở khe khẽ phụt ra và cuối cùng cậu bật khóc.
Lần này chắc chắn không phải ảo giác. Nhìn người trước mắt thở hổn hển vì thất vọng, Mu Won cảm giác càng bực bội hơn. Hắn ngồi dậy, lò xo trên giường vốn đang bị đè xuống lại bật lên. Hắn định rút một điếu thuốc, không biết nghĩ gì, hắn lại đành thôi và bước về phía bồn rửa mặt.
Tiếng nước chảy trong bồn rửa cũng không khiến Cheong Yeon ngẩng mặt lên. Cậu chỉ cẩn trọng lau mặt, cố gắng nín thở cho đến khi bóng người kia khuất hẳn. Cậu luôn dè chừng, cẩn thận không gây chú ý thêm nữa.
Dường như hình dung được tâm trạng cậu, Mu Won cố tình ăn mặc thoải mái. Vốn định đối phó với đám hải tặc sẽ đến cướp bóc, nhưng khi lên tàu Feira, một điều còn thú vị hơn thu hút hắn. Vì người rõ ràng hắn đã thả đi, dược sĩ Cheong Yeon, lại một lần nữa tự đến nộp mạng.
Nhưng nhìn cậu khóc sụt sùi như vậy, hắn thật khó chịu. Mu Won cảm giác sẽ chẳng bao giờ thấy người nhẹ nhõm nếu không nói ra những lời cay nghiệt.
“Sao tự mình tìm ra thằng điếm đó rồi mà cậu còn làm ầm ĩ lên nữa?”
Hắn ta nhét áo và vào quần một cách thô bạo, tông giọng đe doạ. Nhưng ngay cả khi nói xong, vẻ bực bội vẫn còn đó, chẳng thuyên giảm đi chút nào. Mu Won liếc nhìn Cheong Yeon trước khi rời khỏi cabin.
Cheong Yeon co rúm người lại, úp mặt vào giữa hai bên đầu gối. Gáy cậu đỏ ửng, hiện rõ dưới mái tóc màu nâu xám. Làn da nhợt nhạt thường ngày giờ đã đổi màu, cùng tông màu với trái cây chín mọng.
Rầm! Tae Mu Won đóng sầm cửa.
Cheong Yeon vội ngẩng đầu lên. Vẻ mặt u uất xen lẫn phẫn nộ theo đó phơi bày.
Đứng khoanh tay ở trước cửa, Tae Mu Won cười khúc khích. Chắc hẳn tưởng hắn đã bỏ đi rồi, mắt cậu chợt sáng lên như bấc đèn. Không, màu mắt Cheong Yeon nhợt nhạt đến nỗi còn mờ nhạt hơn ngọn lửa bấc đèn. Tựa hồ chỉ thổi một hơi cũng đủ tắt ngấm, đồng tử chẳng mấy chốc mà nguội lạnh.
Dĩ nhiên là vừa trông thấy Mu Won, Cheong Yeon lại khẩn trương cúi đầu xuống, thành thử cơn giận cũng chỉ thoáng qua.
“Mấy thằng khốn hay đùa lắm.”
Giọng nói nham hiểm vang lên, như thể muốn nuốt chửng cả Cheong Yeon. Mu Won mở cửa lần nữa rồi đóng sầm lại. Thậm chí, tiếng đóng lần này còn mạnh mẽ hơn, khiến vai Cheong Yeon giật mình bật nảy. Nhưng rút kinh nghiệm từ lần trước, sau một lúc, cậu mới từ từ ngẩng mặt mình lên.
May mắn là chẳng còn ai đứng trước cánh cửa đóng kín. Trên giường lúc này chỉ còn quần áo nhăn nhúm và một cuộn tiền bị đứt dây chun.
Cheong Yeon vội nhặt tiền lên, nhất thời khựng lại, nhìn xuống tay mình, nơi mà giờ đây dính đầy tinh dịch. Hắn xuất ồ ạt đến nỗi Cheong Yeon thậm chí không mở nổi mắt, nên cậu thận trọng đến gần bồn rửa, nơi bị giới hạn tầm nhìn và chỉ nhìn được một bên.
Trên gương không có vết bẩn như hắn đã nói, nhưng cậu cố tránh không ngẩng mặt dậy, không muốn nhìn cảnh cả khuôn mặt mình phủ đầy tinh dịch. Cheong Yeon bình tĩnh điều chỉnh hơi thở, rửa tay rửa mặt. Hoàn tất công cuộc rửa tay ba lần bằng xà phòng thơm, cảm giác khó chịu mới vơi đôi chút.
‘Tên hải tặc xấu xa…’
Làm sao hắn nhận ra cậu đang nguyền rủa hắn? Chẳng lẽ sở hữu sức mạnh phi thường nên thính giác hắn cũng đặc biệt sao? (Hong bé ơi, nhờ Venus á)
Cheong Yeon tự nhủ sẽ không bao giờ cậu chửi thề nữa. Có lẽ vì sự căng thẳng đã dịu bớt nên cậu cảm tưởng nếu không kiềm chế giọng mình, cậu sẽ oà khóc hệt như đứa trẻ.
Cheong Yeon không tìm thấy khăn nên đã vuốt mặt bằng lòng tay ướt.
Cậu làm gì sai cơ chứ… Gọi hắn là ‘thằng điếm’ hơi quá đáng, nhưng những người khác cũng gọi thế mà… Nhắc mới nhớ, nghe nói anh em song sinh đã từng nói câu tương tự hiện tại vẫn chưa ra khỏi giường bệnh.
Cậu đột nhiên sởn da gà. Cheong Yeon nhìn quanh quất cả cabin. May mà ở đây không hề hiện hữu một chai rượu nào. Nếu không thì chắc cậu đã đoàn tụ với cặp song sinh, bị đập vào đầu bằng chai rượu rồi. Tuy nhiên trong phòng vẫn còn nhiều thứ, chẳng hạn như những cuốn sách dày cộp, và thậm chí cả một cái cờ lê, những thứ có thể đập đầu ai đó.
Phải chăng Tae Mu Won kia đã nhân nhượng cậu?
Sau lần mang tôm hùm đến gặp cậu, đúng như lời hắn đe doạ, hắn không bao giờ đến tìm cậu nữa. Theo lời Mu Won, chính cậu là người đã lên tàu trước và vô tình chọc giận hắn.
‘Không.’
Lúc này, Cheong Yeon siết chặt nắm tay. Biết rằng dù có thế nào cũng không thể đánh bại hắn, thành thử cậu đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của mình. Nếu tin tất cả những tình huống này đều xuất phát từ lỗi lầm của mình, Cheong Yeon sẽ không oán giận hay vì lẽ đó ghi hận trả thù.
Song, thành thật mà nói, Cheong Yeon cảm thấy vô cùng oan ức. Hình ảnh hắn dùng đôi mắt vàng rực nhìn cậu trừng trừng, lắc lư ‘của quý’ khổng lồ như đã in hằn tâm trí Cheong Yeon, không sao quên được.
Cảm giác kinh hoàng, giống như lần cậu tận mắt chiêm ngưỡng chiến hạm Feira trước khi lên tàu, không thì giống lần ở phiên đấu giá, trông thấy con cá nhà táng chiến đấu cùng với con mực khổng lồ.
Thay vì bận tâm gã đàn ông cao lớn kia, vẫn đang trong bộ đồ lót, Cheong Yeon với tay lấy quần ống và sơ mi. Tiếp tới, rơi ra từ túi quần, cậu tìm thấy chìa khoá phòng 107. Chìa khoá này là của cậu, không phải của Tae Mu Won. Cheong Yeon khẩn trương đến cửa, nắm lấy tay cầm.
Tiếng cửa cabin chợt đóng sầm lại, chẳng khác gì tiếng sấm nổ, khiến cậu giật mình.
‘Liệu mình có lại chọc giận hắn vô cớ không…’
Cheong Yeon trầm ngâm nhìn cánh cửa đang khoá chặt. Cảnh tượng trong đầu theo đó hiện ra, cảnh một tên điên nào đó có thể dùng rìu đập vỡ cả tay nắm cửa rồi lại lôi cậu trói trên boong tàu. Cơn đau từ những vết hằn do bị sợi dây thừng trói trước đó nhói lên.
Cậu bị giằng xé giữa hai lựa chọn, nên khoá cửa hay là không. Nhưng đúng lúc cậu quyết định để cửa mở thì.
Uy iii inggg! Uy iii inggg!
Cheong Yeon giật mình lùi lại vì tiếng động vang chói tai. Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi khắp tàu Feira.
* * *
Rầm! Tae Mu Won đá tung cánh cửa sắt. Rời khỏi phòng Cheong Yeon xong, hắn ngay lập tức đến căn phòng chờ.
Nếu không có chuyện gì khác, các thuỷ thủ đoàn Feira sẽ tụ tập ở phòng chờ để chơi bài hoặc uống rượu. Tuy nhiên, từ lúc nghe tin Tae Mu Won đã lên tàu, không chỉ phòng chờ được dọn sạch sẽ, tất cả mọi người đều đứng nghiêm chỉnh, không khí vui vẻ hầu như biến mất.
Liếc nhìn hàng chục thuỷ thủ đoàn đang xếp hàng, hắn rút một điếu thuốc rồi châm lửa.
“Thằng khốn nào mang dược sĩ lên tàu của tao?”
Các thuỷ đoàn không biết Tae Mu Won đã lên tàu, vốn đang chuẩn bị tinh thần đón nhận vài cú đánh mạnh. Tự phong cho mình cái danh bất khả chiến bại nên bọn họ mới tự mãn. Nhưng lời Tae Mu Won nói khiến họ bất ngờ. Trong khi cả bọn còn đang ngơ ngác nhìn nhau đoán chuyện, một thuỷ thủ đoàn dũng cảm hét lên.
“Anh hai!”
Mạnh mẽ giơ tay, thành viên đội mũ trùm đầu màu đỏ, hoạ tiết ngọn lửa để lộ hàm răng ố vàng.
“Anh Mu Won, là em nè! Chính em đây, Bang Cheon, em đã đưa anh ấy lên ạ!”
Mu Won đứng im không lộ biểu cảm, búng tay ra hiệu Bang Cheon đến gần. Bang Cheon cười tươi rạng rỡ, háo hức bước về phía Tae Mu Won.
Nhưng không hiểu sao, bầu không khí xung quanh Mu Won, kẻ đang rít một hơi thuốc thật sâu, lại mang cảm giác vô cùng đáng sợ. Bang Cheon cứ nghĩ mình đang tưởng tượng cho đến khi cậu đến gần Mu Won, lúc này cậu ta mới nhận thức rõ tình hình.
Bang Cheon ngã xuống, Mu Won liền giơ chân đá cậu ta. Cú đá ngược hướng bước chân phấn khích, khiến lực tác động càng mạnh gấp đôi.
Vừa bị đánh mạnh, Bang Cheon ngã nhào vào nhóm những thuỷ thủ đoàn mang tên hành tinh, khẩn trương đứng dậy và quay về phía Mu Won, cảm giác như cậu không hề đau đớn. Không chút chần chừ, Mu Won đấm mạnh vào gáy Bang Cheon rồi túm lấy cậu.
“Bang Cheon à.”
“Dạ, anh hai!”
“Tao có phải là anh hai của mày không?”
“Dạ đúng ạ!”
“Vậy phòng của anh hai, thằng khốn mày cho ai vào ở cũng được à?”
Bang Cheon chớp mắt chậm rãi, như thể chưa hiểu ý nghĩa những từ vừa rồi, chợt há to miệng và thốt lên “A!”
“Anh, anh hai, sao lại thế được! Em đã phạm phải sai lầm khủng khiếp…! Anh đã kết thúc với dược sĩ rồi ạ? Em không biết là anh đã bỏ anh ấy, ư ức!”
Uỳnh uỵch, Mu Won đập gáy Bang Cheon với một lực mạnh ngang tiếng sóng vỗ.
“Không, mày làm tốt lắm, Bang Cheon.”
“Dạ? Em cảm ơn ạ, anh hai!”
Bất chấp thái độ thay đổi đột ngột như chong chóng của Mu Won, Bang Cheon vẫn lễ phép cảm ơn hắn.
“Như mày nói, nếu phải bỏ đi thì chẳng phải tao nên ăn qua trước, không đúng sao?”
Uy iiii ing! Uy ing!
Chính vào lúc đó, tiếng còi báo động khẩn cấp vang lên khắp tàu. Mu Won rít một hơi thuốc thật sâu, đầu lọc điếu thuốc chẳng mấy chốc mà cháy cạn.
Tiếp tới, giọng nói khàn khàn phát ra từ loa, vang khắp mọi nơi, khắp mọi cabin.
“Tàu buôn số 2 và số 3 của trấn Cheong Hwa đang bị một tàu cướp biển mang ký hiệu Nachata tấn công! Chúng hiện đang bao vây chiến hạm Feira! Hướng 3 giờ, 5 giờ và 9 giờ! Nhắc lại lần nữa! Tàu buôn số 2 và số 3 của trấn Cheong Hwa…”
Toàn bộ cấp dưới đồng loạt di chuyển, Bang Cheon đưa cho Mu Won một cái gạt tàn.
“Lớn chuyện rồi đây.”
Mu Won thản nhiên dập tắt điếu thuốc và nói, tiếp tới bẻ cổ răng rắc.
“Cheong Yeon oppa, mỗi khi sợ hãi sẽ cương cứng mà.”
Khói trắng phả ra từ khoé miệng hắn khi hắn nhếch môi một cách vặn vẹo.