Cặp đùi mảnh khảnh, nước da trắng nõn như sữa, cả người run rẩy như con thỏ con, thật chẳng khác gì một Omega. Không trách được Jin-woo lại phát điên vì muốn chiếm hữu nó.
Dù đẹp đến đau lòng, dễ thương đến mức khiến người ta muốn ôm vào lòng mà giữ mãi không buông thì rốt cuộc Woo-hee vẫn là một Alpha trội. Một sự thật nghiệt ngã, không thể nào thay đổi.Nếu Woo-hee mà là Omega, ông sẵn sàng tạo cho nó một thân phận mới, gả nó cho Jin-woo, mặc cho con út có phải chịu đựng bản tính độc đoán, chiếm hữu đến đáng sợ của thằng cả. Miễn là Jin-woo có thể sống yên ổn, ông thậm chí chẳng cần để tâm xem Woo-hee có hạnh phúc hay không.
“Không phải đâu,” ông nói, cố làm giọng dịu lại. “Anh con sang Mỹ rồi.”
“…Dạ?”
Đôi mắt ngấn nước ngước nhìn Chủ tịch Yeo, ánh nhìn run rẩy, như đang cố hỏi điều gì đó. Cậu tưởng rằng chính vì mình mà Jin-woo phải sang Mỹ, nên môi run run, định nói gì nhưng rồi lại thôi. Woo-hee chỉ khẽ cắn môi, chẳng thốt nên lời.Tấm áo choàng tắm mỏng manh trượt khỏi vai khi cậu thả lỏng.
Bờ vai trắng ngần lộ ra, cùng với đường cổ thanh mảnh và hõm xương quai xanh gợi cảm như thể mời gọi. Chủ tịch Yeo, Alpha đã đánh dấu omega định mệnh, chỉ lẳng lặng vươn tay chỉnh lại áo choàng cho cậu con trai út. Chính vẻ đẹp chết người này đã làm hỏng đứa con cả của mình. Ông nhấp môi, nuốt xuống vị chát nơi đầu lưỡi.
“Là tại con sai mà,” Woo-hee thì thầm, mắt vẫn cúi gằm. “Con hư nên anh mới giận mới trừng phạt con như thế.”
Từ nhỏ, Woo-hee đã quen với sự trừng phạt và ám ảnh bệnh hoạn từ Jin-woo, đến mức chẳng còn biết đâu là đúng sai. Cậu không nhận ra rằng những gì xảy ra với mình thật ra vô cùng sai trái. Nhưng Chủ tịch Yeo thì không sửa chữa cái sai đó. Ông không phủ nhận, cũng chẳng giải thích, bởi vì một khi Jin-woo quay về, Woo-hee vẫn phải tiếp tục làm món đồ chơi ngoan ngoãn mà con cả ông say mê.
“Ừ, ba nghe nói con đã lén mẹ, ba và anh mà làm thủ tục chuyển trường,” ông nhẹ nhàng nói, như thể đang dỗ dành một đứa bé. “Con bị mắng là phải rồi. Nhưng mà anh con sang Mỹ không phải vì chuyện đó. Là vì công việc. Nó là người thừa kế của OL Group, bên đó có người quan trọng cần gặp.”
Woo-hee ngẩng đầu lên, ngập ngừng hỏi lại giọng mong manh như sợ câu trả lời sẽ làm tim mình tan vỡ: “Vậy anh ấy thật sự không phải vì con đúng không ạ, hức.”
Cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, Woo-hee đưa tay lên dụi mắt một cách vụng về, cố chà đi những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mi. Cậu dùng nắm tay chà xát mạnh đến mức da ửng đỏ cả lên. Nhìn cảnh ấy, Chủ tịch Yeoh không khỏi chua xót. Đứa con thứ hai ngây thơ đến mức ngu ngốc nhưng lại ngoan ngoãn đến đau lòng. Ông không kiềm được mà kéo cậu vào lòng, ôm chặt lấy tấm lưng đang run khẽ ấy. Con vào nhà này rồi, sao lại chịu khổ đến vậy chứ. Ông nghĩ, lòng thoáng dậy lên một cảm giác áy náy chủ quan, chỉ thoáng qua như một cơn gió.
“Anh con không đánh con vì ghét con đâu, nó chỉ lo cho con quá nên mới mắng, mới nặng lời. Là vì muốn con tốt hơn thôi. Con hiểu mà, đúng không?”
“Dạ, hức, con biết mà.”
“Ừm. Tốt rồi.”
Chủ tịch Yeo nhẹ nhàng buông Woo-hee ra. Ông liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi để lại một câu: Xuống ăn cơm đi, trước khi quay lưng rời khỏi phòng. Cánh cửa vừa khép lại, ánh mắt Woo-hee lập tức trở nên lạnh lẽo, khác hẳn đôi mắt hoe đỏ vì khóc ban nãy. Mọi sự yếu đuối biến mất như chưa từng tồn tại.
“Tưởng anh sẽ ở lại. Vậy mà lại đột ngột đi Mỹ sao? Làm những chuyện đó rồi bỏ đi như chưa từng xảy ra à?”
Từ khi còn nhỏ, khác với cậu, Yeo Jin-woo luôn phải lui tới nước ngoài liên tục để theo học lớp kế thừa tập đoàn OL. Còn Woo-hee thì mỗi kỳ nghỉ khi anh không có nhà lại thấy như rơi vào khoảng trống không đáy buồn chán đến mức ngột ngạt, chẳng biết làm gì để thoát khỏi nó.
Trong một thế giới nơi ai ai cũng được nâng niu như vàng ngọc, thì với một kẻ mang bản năng phục tùng như cậu, việc tồn tại chẳng khác nào bị vứt xuống sa mạc khô cằn không lấy nổi một giọt nước. Cậu chỉ còn biết đánh dấu từng ngày anh trở về Hàn Quốc trên cuốn lịch, mong ngóng đến cháy lòng. Đêm đêm, cậu viết thư cho anh, người anh nơi phương xa để rồi ướt gối vì nước mắt.
Thế nên, không phải cậu không hiểu khi người thừa kế duy nhất của nhà họ Yeo phải ra nước ngoài vì công việc. Điều khiến cậu đau, là anh đã đi mà không nói lời nào. Cắn lên ngực cậu mềm như đào chín rồi lại quay lưng bỏ đi, anh thật sự tàn nhẫn quá mà.
Đó là giẫm nát trái tim si tình này. Cậu đã phải kìm nén biết bao nhiêu lần, chỉ để không tự chạm vào nơi ấy khi nghĩ đến anh, chỉ để giữ lại khao khát dành trọn cho anh. Thế mà, anh lại phản bội như vậy.
Được thôi. Trên đời đâu phải chỉ có một alpha ưu tú mang khí chất bá đạo như Yeo Jin-woo. Nếu chịu khó tìm, chắc chắn sẽ có người khác hợp gu cậu, một kẻ có bản chất master, đủ khiến cậu run rẩy vì phục tùng. Dĩ nhiên, để có được quyền lực và địa vị khiến cậu không thể kháng cự như Jin-woo thì gần như không thể. Nhưng vẫn còn một tia hy vọng mang tên Đại học ngầm.
Nghe nói ở đó, lũ công tử con nhà giàu bị ruồng bỏ thường trút hết sự sa đọa lên những omega nghèo khổ. Chỉ cần tỏ ra đáng thương một chút, giả vờ muốn giúp đỡ vài kẻ bị bắt nạt, biết đâu lại lọt vào mắt xanh của một tên alpha tàn bạo nào đó, để rồi cam tâm bị biến thành món đồ chơi cũng được.
Yeo Woo-hee giật phắt chiếc áo choàng tắm ném xuống. Cậu chăm chú bóp tuýp tinh chất dưỡng trắng chứa bột ngọc trai đặt trên bàn trang điểm, rồi tỉ mỉ thoa lên hai đầu nhũ hoa và nơi bí mật phía sau. Nhũ hồng phớt dưới đầu ngón tay cậu ánh lên chút sáng lấp lánh, càng khiến nó thêm phần mời gọi.
Quay lưng lại với gương trang điểm, cậu đưa hai tay vạch mông ra, soi kỹ nơi bí mật ấy. Cái lỗ xinh xắn chưa từng bị ai xâm nhập, đến chính cậu nhìn cũng thấy thèm thuồng.
Thật sự, cậu đã giữ gìn rất tốt. Không biết ai sẽ là “chủ nhân” của cậu, nhưng chắc chắn sẽ được yêu chiều cho thỏa thích. Nhìn vào cái lỗ nhỏ hồng hồng phản chiếu trong gương, Yeo Woo-hee bật cười khúc khích. Yeo Jin-woo đã đi mất, vậy thì giờ cậu có thể yên tâm đến trường rồi.
Không như Cheongha, nơi sinh viên được mặc gì tùy ý. Đại học ngầm là trường tư thục nghiêm ngặt, bắt buộc mặc đồng phục. Bởi ngôi trường đó được thành lập bởi một doanh nhân từng là cựu xã hội đen, với mục tiêu tạo ra lực lượng vũ trang tinh nhuệ. Người ta bảo, đến giờ mà là sinh viên thể chất của trường đó thì bọn xã hội đen còn tranh nhau lôi về.
Cậu trần truồng đi thẳng vào phòng thay đồ. Mặc vào bộ đồng phục giống thiết kế của Đại học ngầm, chỉ khác là chất liệu được may từ hàng cao cấp nhất. Vải đắt tiền đúng là nhìn vào đã thấy khác biệt.
Áo sơ mi của trường có cổ áo ca-rô màu xanh da trời. Nhìn thiết kế thì đúng là quê mùa, nhưng khi cậu mặc vào lại trông như người mẫu mặc đồ cosplay để quay quảng cáo nước uống ion vừa tươi mát vừa bắt mắt.
Cậu mặc cả quần xám đồng phục rồi đi tất cổ ngắn màu trắng. Mỗi bước đi, ống quần khẽ nhấc lên để lộ phần mắt cá chân trắng trẻo. Khi xuống phòng ăn, Chủ tịch Yeo và Kim Minjeong đã ngồi vào bàn ăn từ trước.
Như thường lệ, Kim Minjeong gọi người hầu:
“Jeonju, lấy hồng sâm trẻ em cho Woo-hee đi.”
“Vâng, phu nhân.”
Yeo Woo-hee cầm cốc thủy tinh chứa hồng sâm giúp trẻ phát triển chiều cao, ngửa đầu uống một hơi. Kim Minjeong nhìn bộ đồng phục rồi hỏi đó là gì. Woohee chớp hàng mi dài, rụt vai lại như thể sợ hãi.
“Woohee à, hửm? Có chuyện gì thế? Phải nói với mẹ chứ.”
“Mẹ thật ra con đã chuyển vào Đại học ngầm mà không nói với mẹ và bố ạ.”
“Gì cơ! Cái gì vậy chứ.”
Kim Min-jung giật bắn người, bật dậy khỏi bàn ăn vì quá đỗi kinh ngạc. Bà hét lên rằng con có biết nơi đó là chỗ nào không, sao lại định đến đó, tuyệt đối không được! Vẻ mặt dữ dội của bà người lúc nào cũng là một quý phu nhân đoan trang khiến cả Chủ tịch Yeo cũng phải sững người nhìn vợ.
“Nếu con đến cái chỗ đó rồi bị thương thì phải làm sao? Anh, anh mau khuyên nó đi. Một đứa học giỏi như vậy sao lại đâm đầu vào nơi đó!”
“Mẹ à. Con thực sự rất muốn vào Đại học Ngầm. Ở đó có người bạn từng cứu con ở cô nhi viện cũng đang học.”
Yeo Woo-hee cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, ra sức ép nước mắt tuôn xuống. Chỉ cần nghĩ đến việc Yeo Jin-woo từng khiến cậu tưởng sẽ bị ăn sạch rồi lại bỏ đi sang Mỹ là nước mắt lập tức trào ra.
“Nếu không có Do-hee, khi đó con chắc đã bị đánh đến chết rồi. Đến cả cơm cũng không được ăn, chẳng có gì bỏ bụng cả.”
“Dù vậy thì cũng không thể.”
Ký ức kinh hoàng về cô nhi viện bất giác trỗi dậy trong lòng Kim Min-jung.
Khi đó, Yeo Woo-hee mới sáu tuổi, mang trên bụng một vết bầm tím lớn như quả cà tím, được đưa về nhà. Không nỡ tiếp tục trách cứ đứa trẻ đáng thương nữa, bà đã quyết tâm chấp nhận nó, và yêu cầu chồng điều tra cô nhi viện nơi Woo-hee từng sống.
Viện trưởng nơi đó đã biển thủ trợ cấp chính phủ, để bọn trẻ phải chịu những bữa ăn tồi tệ đến mức không thể gọi là bữa ăn. Các giáo viên cũng không được trả lương đúng hạn, dẫn đến việc bỏ bê và ngược đãi lũ trẻ. Trong môi trường ấy, những đứa trẻ mạnh hơn đã kết bè phái đánh hội đồng những đứa yếu hơn.
Viện trưởng bị bắt vì tội tham ô. Các giáo viên được hoàn trả lương còn thiếu, và những người bị kết tội ngược đãi trẻ em bị tuyên án tù. Tất cả những chuyện ấy, người chồng bà đã điều tra kỹ và đính kèm chi tiết trong báo cáo liên quan đến Woo-hee.
Ngay trong ngày đầu tiên nhập viện, Woo-hee đã bị bọn trẻ ở đó đánh hội đồng đến mức hộc cả máu. Người tên Kang Do-hee đã chăm sóc cho cậu khi ấy. Bà từng cố tìm tung tích của Kang Do-hee để cảm ơn, nhưng chỉ nghe nói rằng cô bé đã rời đi cùng cha mình. (Ở đây phu nhân nghĩ Do-hee là tên bé gái)
Với Yeo Woo-hee, Kang Do-hee là ân nhân cứu mạng. Cậu nói muốn chui đầu vào cái nơi rác rưởi như Đại học Ngầm cũng là vì người ấy, nên bà không thể nào mạnh miệng phản đối. Dẫu vậy, trong lòng vẫn đầy nỗi lo: nếu con lỡ gặp chuyện không hay ở đó thì sao?
Chủ tịch Yeo như đã đọc thấu tâm can vợ mình, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay bà.
“Em à, anh sẽ lo liệu với phía trường. Đừng lo quá.”
“Thật không? Anh thật sự sẽ bảo vệ bé con cho em chứ?”
“Dĩ nhiên. Ai dám động vào đứa con thứ hai của tập đoàn OL chứ.”
Yeo Woo-hee tinh ý nhận ra ngay mình đã được cha mẹ đồng ý. Cậu nhoẻn miệng cười, hứa sẽ đi học đàng hoàng mà không để xảy ra chuyện gì. Sau khi ăn sáng đầy đủ, Woo-hee bước lên xe đưa đón đến trường.