Chết thật. Dịch dâm sền sệt bắt đầu trào ra khỏi lỗ. Sáng nay vừa mới mơ tưởng nhảm nhí một trận nên miếng lót đã ẩm sẵn, bây giờ lại càng nặng trịch vì hấp thụ thêm dịch tiết.
Mấy tên bạn Alpha bắt đầu ngửi ngửi rồi đảo mắt nhìn quanh.
“Ê, có ai ngửi thấy mùi Omega đang lên cơn không?”
Ngay lập tức, Yeo Woo-hee quay sang nhìn Kim Mincheol ở bên cạnh. Không chỉ mấy đứa bạn, cả thầy dạy thể dục cũng dõi theo ánh mắt cậu mà nhìn về phía Mincheol.
Thế là Mincheol bỗng trở thành Omega đang trong kỳ phát tình bị nghi ngờ vừa làm rò pheromone trong sân trường.
“Tôi… tôi không phải mà…”
Gương mặt Kim Mincheol đỏ bừng vì nhục nhã, ánh mắt lấm lét nhìn sang Jang Kyungsoo. Nhưng Kyungsoo chỉ đáp lại bằng cái nhìn khinh thường, như thể cậu là thứ rác rưởi nào đó dính bẩn lên giày mình.
“Ai đưa Mincheol tới phòng y tế đi.”
Thầy thể dục nói. Một vài Omega cùng lớp chạy lại, hỏi cậu có sao không khi thấy Mincheol sắp khóc đến nơi. Nhưng thật sự, người bị nghi oan đâu phải cậu ta. Kỳ phát tình vừa mới qua, sáng nay còn uống thuốc ức chế cẩn thận.
Mincheol trừng mắt nhìn Yeo Woo-hee kẻ đã ném cái ánh mắt đầy ám hiệu kia khiến cả lớp tin rằng cậu là đứa phát tán pheromone. Chỉ một cái liếc của một "Alpha trội giả" Yeo Woo-hee thôi cũng đủ biến cậu thành một Omega vô dụng, không kiểm soát nổi bản thân.
“Không phải tôi mà…”
“Không sao đâu mà. Ai rồi cũng có lúc sơ suất chứ. Tớ cũng từng quên uống thuốc ức chế rồi lết xác đến trường nè.”
Đám bạn Omega bắt đầu chia sẻ đủ thứ trải nghiệm đáng quên của mình để an ủi Mincheol. Cứ thế bị cuốn theo không khí, cậu lặng lẽ bước về phía phòng y tế. Trong lòng thì nghẹn lại vì uất ức. Người cậu thầm thích Jang Kyungsoo thể nào cũng đang nghĩ cậu là loại Omega rẻ tiền, không biết giữ mình.
Ngay khi tới nơi, không kìm được nữa, cậu bật khóc òa.
“Không phải mình mà… hức Chết tiệt, thằng khốn Yeo Woo-hee. Tại sao lại liếc tao lúc đó hả…”
Những người bạn đi theo Mincheol tò mò áp mũi vào gáy cậu, ngửi thử một cái rồi lập tức trợn tròn mắt, như thể phát hiện ra điều gì kinh khủng.
“Mincheol thật sự không hề có mùi pheromone.”
“Cái gì cơ?”
Trước lời của Eunsoo, những người khác cũng lần lượt dí mũi vào gáy Mincheol mà hít lấy hít để.
“Sao lại thế được nhỉ?”
Mincheol lập tức nín khóc, đôi mắt bừng bừng căm phẫn, hai nắm tay siết chặt đến run lên. Rõ ràng là cậu không hề sơ suất để pheromone thoát ra.
“Tao đã nghi thằng Yeo Woo-hee có gì đó không bình thường từ trước rồi. Nó thật sự là Alpha trội à?”
“Ý mày là… nó là Omega mà giả vờ làm Alpha á?”
“Ừ, vì tụi Alpha tốt nghiệp từ Cheongha cứ khăng khăng khẳng định Yeo Woo-hee là Alpha trội nên ai cũng đành tin đại vậy. Chứ nếu không phải thật thì ai mà nhìn nó ra Alpha được chứ.”
“Chuẩn luôn. Cả khoa tụi mình chắc bị tập thể tẩy não rồi.”
Ở Yeo Woo-hee luôn có điều gì đó rất kỳ lạ. Mỗi lần thấy cậu ta đứng giữa một đám Alpha, cảm giác như đang nhìn một con cừu nhỏ bị bầy sói bao vây. Nhỏ nhắn, mong manh, lại thêm cái vẻ mặt gợi tình mềm mại đến mức khó tin rằng đó là Alpha.
“Chị ở cùng ban hội sinh viên với Yeo woo-hee nè. Gần đây hay bị mất thuốc ức chế, nghe chuyện của Mincheol xong tự dưng thấy nghi nghi đó nha.”
“...Đừng nói bừa. Ý chị là Yeo Woo-hee ăn cắp thuốc ức chế của Omega á? Nếu vậy thì sao lại qua được kiểm tra phân loại?”
“Thì cái đó chị chịu. Nhưng nó là con trai nhà tài phiệt mà, có gì là không làm được đâu.”
Một chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra với các Omega trong hội sinh viên họ liên tục bị mất thuốc ức chế. Nghĩ kỹ lại thì mỗi lần để túi xách trong phòng hội rồi ra ngoài, thế nào cũng có người bị mất thuốc.
Và không hiểu sao, cái tên Alpha trội khiến ai cũng ghen tị kia lại có vẻ giống Omega hơn. Dù chẳng có bằng chứng nào rõ ràng, chỉ là nghi ngờ thoáng qua, nhưng đám bọn ấy lại tin tưởng vào giả thuyết ấy một cách mù quáng.
“Con mẹ nó, dám bôi xấu tao trước mặt Kyungsoo à? Cái thằng khốn đó chắc chắn là thích Kyungsoo nên mới cố tình chơi tao. Đồ đĩ rẻ tiền, làm rò pheromone ra rồi lại đổ tội cho người khác!”
Nước mắt đã khô, giờ lại thi nhau trào ra vì phẫn uất. Kim Mincheol nắm chặt tay, giọng run run đầy căm hận. Yeo Woo-hee! Đúng là cái tên hồ ly. Phải lật bằng được cái mặt nạ của nó.
“Giờ tính sao? Để yên cho nó vậy à?”
Trước câu hỏi của Lee Eunsu, Mincheol kiên quyết lắc đầu.
“Không. Tao không để yên đâu. Tụi mày giúp tao đi. Phải tóm cổ thằng ăn cắp thuốc ức chế đó. Nhìn cái kiểu nó rỉ pheromone ra như thế thì chắc sắp vô kỳ rồi!
***
Yeo Woo-hee lặng lẽ rẽ về phía nhà vệ sinh trong giảng đường, nơi ít người qua lại nhất. Cẩn thận nhìn quanh để chắc chắn không có ai, cậu đẩy cửa bước vào khu nhà vệ sinh dành riêng cho Omega.
Bên trong buồng vệ sinh, Woo-hee tụt quần jean xuống. Ngón tay khẽ kéo chiếc quần lót ôm sát cơ thể, rồi gỡ miếng lót dày đã sũng ướt ra. Nó mềm nhũn, dính đầy dịch thể trong suốt trơn nhớt. Cậu cuộn nó lại gọn ghẽ rồi bỏ vào thùng rác, lấy khăn giấy lau sạch khe mông đã dính nhớp khó chịu, rồi dán một miếng pad mới vào chiếc drawers đen bóng.
“Haa… suýt nữa thì toang rồi.”
Cảm giác như kỳ phát tình đang đến gần. Woo-hee rút điện thoại, mở app lịch. Quả nhiên, chu kỳ rơi đúng vào tuần sau. Cậu vẫn còn thuốc ức chế, nhưng chỉ có năm viên, không thể nào chịu được trọn kỳ phát tình với ngần ấy thuốc.
Bước ra khỏi buồng, cậu rửa tay kỹ càng dưới vòi nước lạnh. Khi quay lại lớp học, vừa bước vào, đám bạn Alpha đã ùa tới như ong vỡ tổ.
“Ê, đi đâu thế? Tụi tao tìm mày nãy giờ!”
“À, anh tao gọi, nên ra ngoài nghe điện thoại chút.”
“Trời ạ, ông anh mày đúng kiểu cuồng kiểm soát luôn ấy.”
“Thiệt đó. Cứ như mày là Omega không bằng, gửi mày đi học mà gọi hoài không dứt.”
Mấy tên bạn alpha bắt đầu buông lời chửi rủa Yeo Jin-woo. Trong mắt bọn họ, Yeo Jin-woo từ lâu đã bị đóng mác là một tên Brocon (Ý chỉ người cuồng em trai) quá mức. Suốt những năm cấp một, hai và ba, Yeo Woo-hee chưa từng được la cà với bạn bè sau giờ học, vì cậu phải lập tức về nhà. Nếu không bắt máy video call từ Jin-woo phòng riêng cậu sẽ bị mắng té tát.
Tất nhiên, bản thân Woo-hee thì lại thấy sự kiểm soát ấy thật ngọt ngào và khiến tim rung rinh. Nhưng với mấy đứa bạn alpha thì anh trai cậu chỉ là một thằng bạo chúa điên khùng mắc bệnh tâm thần.
"Ôi trời, tội nghiệp Woo-hee của tụi anh quá. Lại đây nào, anh dỗ cho~"
Jang Kyungsoo vừa dang tay định ôm lấy Woo-hee thì ngay lập tức bị mấy thằng alpha khác đạp vào mông mà bảo: “Biến đi, thằng chó.”
Bọn họ thầm cạnh tranh ngầm với nhau, luôn giữ khoảng cách vừa đủ để Woo-hee không thuộc về ai trong số họ, không ai được độc chiếm cậu cả.
***
Đến giờ ăn trưa. Đám bạn alpha liền hồ hởi gọi Woo-hee đi ăn cùng. Nhưng Woohee lại giả vờ đang bận, bật lại bản ghi âm tiết học ban nãy rồi chăm chú ghi chép vào vở như thể đang cực kỳ tập trung. Hầu hết sinh viên đã rời khỏi phòng hội sinh viên từ lúc nào.
Chỉ khi xác nhận không còn ai nữa, Woohee mới từ tốn ngẩng đầu lên, đứng dậy khỏi ghế. Đám bạn alpha lại nhao nhao đòi cậu nhanh chân lên vì đói muốn chết. Cậu mới lười nhác bước vài bước rồi bỗng nhiên nói sẽ ghé nhà vệ sinh một chút.
“Đệch… được rồi, đi lẹ đấy. Bọn anh sẽ lấy phần của em luôn.”
“Ừ, cảm ơn nha.”
Woo-hee mỉm cười nhẹ, đôi mắt cong cong ướt át như đang cám dỗ. Cậu làm bộ như rẽ vào nhà vệ sinh, nhưng khi xác nhận bạn bè đã khuất bóng, lập tức quay đầu tăng tốc chạy về lại phòng hội sinh viên. Bên trong không có ai.
Woo-hee bước nhanh đến chỗ để túi của trưởng ban tài vụ, Lee Eunsu, rồi lục tìm.
“Haa… may quá.”
Vì nếu lấy quá nhiều từ một người sẽ dễ bị nghi ngờ, nên Woo-hee chỉ trộm 5 viên từ túi của Lee Eunsu rồi chuyển sang lục giỏ của một omega khác. Cứ thế, lén lút gom từng chút một, cậu cũng đã tích đủ 30 viên ức chế. Một viên giá 200 won, nên cậu bỏ vào từng ví đúng 1.000 won rồi nhanh chóng rời khỏi phòng hội sinh viên.
Bước chân nhẹ bẫng, Woo-hee chạy như bay về phía nhà ăn trường.
Thật ra, nếu không phải sống dưới ánh mắt giám sát không ngơi nghỉ của Yeo Jin-woo, cậu cũng chẳng cần phải đi trộm thuốc từ những omega khác. Nhưng khi mà cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh trường học và về nhà, không một người hỗ trợ, không ai biết về thân phận thật sự thì đây là cách duy nhất để cậu sống sót qua kỳ phát tình mà không bị bại lộ.
Đám bạn alpha đang chờ sẵn, bưng cả khay cơm của Woo-hee để sẵn trên bàn. Dù hoàn toàn có thể ăn trước, nhưng bọn họ không động đũa vào bất cứ món gì. Đáng yêu thật đấy. Woo-hee đi đến chỗ ngồi, vừa đặt mông xuống thì đã thấy trong bát canh là phần thịt nướng bulgogi nhiều đến đáng ngờ.
“Cái này sao nhiều thế?”
“Mèo con nhà anh vẫn còn lùn lắm đấy~ Ăn nhiều vào, biết đâu mai mốt cao thêm vài phân.”
Mấy tên alpha cao lớn hơn Woo-hee lại được dịp ấn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, trêu chọc như thể đang dỗ một đứa con nít. Woo-hee chu môi, hất tay họ ra, giọng phụng phịu.
“Alpha ưu tú đến năm hai lăm tuổi vẫn còn cao lên đấy, được chưa.”
Phụt. Một tiếng cười mỉa phát ra từ đâu đó khiến không khí trong nhà ăn bỗng chốc đông cứng.
“Này, Kim Mincheol. Mày điên rồi hả?”
Jang Kyungsoo bật dậy khỏi ghế, bước thẳng tới bàn của Kim Mincheol. Cậu ta túm lấy cổ áo hắn ta, chính kẻ vừa cười nhạo Woo-hee.
“Tao bây giờ đến cười cũng không được à? Cả thế giới này xoay quanh Yeo Woo-hee chắc? Tao nói chuyện với bạn tao, tao cười thì có làm sao?”
Woo-hee thấy cả người nặng nề, rõ ràng là mâu thuẫn với Kim Mincheol từ sáng vẫn còn âm ỉ cháy. Mà cũng phải thôi, chính cậu đã cố tình khiến người khác lầm tưởng rằng pheromone trong tiết thể dục là của Kim Mincheol.
“Kyungsoo à, thôi đi. Cậu nổi giận vì lo cho tớ, tớ biết. Nhưng Mincheol nói cũng không sai. Bỏ tay ra đi.”
“Ôi chà, thiên thần Woo-hee lại hiện thân rồi.”
“Thằng khốn này, mày muốn chết thật chắc?”
Giọng điệu mỉa mai của Kim Mincheol khiến Kyungsoo suýt nữa lao vào đấm, nhưng Woo-hee đã vội túm lấy cánh tay cậu, kéo ra sau, khó khăn lắm mới ngăn được.
“Dừng lại đi. Tớ thật sự không thích mấy chuyện căng thẳng thế này.”
“Xin lỗi.”
Nghe lời Woo-hee, Jang Kyungsoo ngoan ngoãn cụp đuôi, ánh mắt cũng mềm xuống như chú cún con. Ngược lại, Kim Mincheol thì cắn môi tức giận, mắt đỏ hoe, nước mắt lấp lánh nơi khóe mi.
“Đi thôi, tụi mày.”
Cả nhóm của Kim Mincheol rời khỏi nhà ăn. Woo-hee nhìn theo, cổ họng nghẹn ứ, chẳng nuốt nổi cơm. Nhưng mấy tên alpha cứ năn nỉ, nũng nịu hết sức, "ăn một thìa thôi mà", khiến cậu chẳng thể từ chối nổi.
“Không ăn tử tế thì làm sao sống nổi. Tí ghé cửa hàng tiện lợi nhé.”
Eun Seokjin cầm khay cơm của Woohee đem đi trả, mấy alpha còn lại đều đồng tình hưởng ứng. Sau đó, Woo-hee vừa ăn bánh mì kem vừa uống sữa socola, tráng miệng thêm một que lựu đá mát lạnh.
Cặp môi đỏ mọng ngậm lấy viên kem tròn, càng lúc càng nhuốm màu đỏ ửng. Lưỡi cậu thò ra, chậm rãi liếm lên cây kem đỏ au như đang trêu chọc.
Mấy tên alpha đi cạnh nhìn cảnh đó mà người nóng bừng, quần chật căng, bước đi xiêu vẹo như bị ai đá trúng hạ bộ. Woo-hee vừa ăn vừa nghĩ: Lần sau phải nghịch tụi nó bằng xúc xích nóng mới được.
Bỗng điện thoại rung lên, cậu mở ra xem. Là Kim Mincheol vừa tạo group chat mới và kéo cậu vào. Bên trong, có một đoạn video được gửi đến. Trong video, chính là hình ảnh Woo-hee đang lục túi xách của các omega trong phòng sinh hoạt hội học sinh.
[Tới nhà vệ sinh hội trường ngay.]
[Là omega thì phải vào nhà vệ sinh dành cho omega chứ còn gì.]
“Ê, tụi mày cứ về lớp trước đi.”
“Sao? Đi cùng chứ.”
“Có chỗ cần ghé. Xin lỗi nha.”
Woo-hee không chờ nghe phản hồi, xoay người chạy đi như có lửa đốt sau lưng. Bọn họ biết bằng cách nào chứ? Không ngờ lại bị tóm đuôi kiểu này.
Cậu từng nghĩ nếu có kẻ nào dùng chiêu trò kiểu này thì cũng chỉ có thể là Yeo Jin-woo mà thôi. Tình huống đúng là éo le, nhưng trong lòng lại có chút ngổn ngang. Nếu nhân cơ hội này mà bị anh hai phát hiện thì sao nhỉ? Bị lôi xuống tầng hầm rồi nhốt lại cũng không tệ?
Dù biết mình có lỗi thật, nhưng đám Kim Mincheol cũng chẳng sạch sẽ gì, vậy mà dám gọi cả con trai út tập đoàn OL ra để đe dọa.
Tầng hầm nhà anh mình có gì nhỉ?
Trong đầu Woohee tưởng tượng cảnh mình trần trụi, đeo vòng cổ chó, bị Yeo Jin-woo lôi xềnh xệch dưới ánh đèn âm u chỉ nghĩ thôi mà eo cũng rùng mình một cái. (Má ơi bậy bạ chưa kìa)
“Thằng kia, tới rồi thì quỳ xuống.”
Làm gì có chuyện một Omega lại oai phong thế này?
Nhưng Yeo Woo-hee chỉ khẽ run bờ vai, giả vờ hoảng sợ rồi nhẹ nhàng quỳ xuống sàn nhà vệ sinh bẩn thỉu. Động tác mềm mại, dáng vẻ ngoan ngoãn đến mức khiến mấy Omega khác cũng bắt đầu dao động. Dù gì thì Yeo Woo-hee cũng là con trai cưng của tập đoàn OL, đắc tội với cậu ta, chẳng khác gì tự tay xé tan tương lai mình.
Bầu không khí bắt đầu lúng túng. Một đứa bạn lén kéo tay áo Kim Mincheol, thì thầm:
“Mincheol à, hình như hơi quá rồi đó.”
“Ừ đấy, lỡ bị tập đoàn trả đũa thì chết cả đám bây giờ.”
Kim Mincheol thoáng chau mày. Cậu ta cũng hiểu tình thế này không dễ xử. Dù rất ghét Yeo Woo-hee, cũng không thể hành xử như kẻ mất lý trí. Nhưng chính dáng vẻ đó quỳ gối, cúi đầu, vờ ngoan ngoãn lại khiến Kim Mincheol nghiến răng ken két.
Ánh mắt Woo-hee liếc lên, chạm nhẹ vào Mincheol lạnh lùng, đầy kiêu ngạo, như thể đang nói: “Dám thù thử động vào tôi đi.”
Ngay lúc ấy, một dòng ẩm ướt nóng râm ran dâng lên dưới bụng. Nghĩ đến chuyện vừa rồi ý nghĩ bị bắt gặp, bị đẩy vào góc tường, bị ép phải quỳ gối nó khiến cơ thể Woo-hee run lên nhè nhẹ. Cậu cắn môi, lén khép chân lại vì giữa hai đùi lại lỡ nhấn ra một chút dịch nhờn không kiềm được.
“Chết tiệt… mình đúng là biến thái thật rồi.”
"Được rồi. Đứng dậy đi."
Woo-hee lặng lẽ rủa thầm trong đầu: Đồ hèn. Quỳ xuống thì cho ra quỳ, sao bây giờ lại dễ dàng tha cho như vậy? Ít nhất cũng phải đạp ngã xuống sàn, hay nhét cái gì đó vô miệng mới đúng kịch bản.
"Nếu không muốn bị lộ chuyện ăn trộm thuốc ức chế của đám Omega, thì tốt nhất là nghỉ học đi."
"Biết rồi. Mình sẽ chuyển trường luôn. Nên làm ơn… xóa cái clip đó đi."
Woo-hee lập tức đầu hàng, ngoan ngoãn mà khẩn thiết. Đôi tay chắp lại trước ngực, đôi mắt hoe đỏ ướt át, ngước nhìn Mincheol đầy van nài.
Nhưng trong lòng cậu thì phê không chịu được. Chỉ nghĩ đến việc bị dọa dẫm bằng đoạn video đó mỗi ngày, bị lôi ra đe dọa rồi đẩy vào thế yếu thôi là trong người đã rạo rực lên rồi. Endorphin trào dâng, gần như muốn rên lên vì khoái cảm.
Thế mà đám ngốc này lại thật sự xóa clip ngay tại chỗ, còn đưa điện thoại cho cậu kiểm tra nữa chứ. Quá tử tế, đến nỗi thấy ngu ngốc. Chậc, cái bọn chẳng biết tận dụng sức mạnh trong tay.
"Tốt nhất là biến càng sớm càng tốt. Không thì bọn tao sẽ phanh phui việc mày là Omega lên bảng thông báo của trường đấy."
"Ừm…"