Chương 110 - Ngoại Truyện 3 (3)
Kwon Ji Wook từng là kẻ đắm chìm trong ảo tưởng tự tôn. Anh không chỉ khoái cảm với ánh nhìn ngưỡng mộ của người khác, mà còn biến những lời chê bai "rác rưởi với khuôn mặt xinh đẹp" thành lời khen ngợi. Chỉ khoảng một năm trước anh còn khoe khoang như vậy…
"..."
Anh ước gì bây giờ cũng được như vậy, nhưng thật không may, Kwon Ji Wook không có đủ sự bình tĩnh để tận hưởng sự chú ý của người khác vào lúc này. Thay vào đó, anh ước họ sẽ rời mắt khỏi mình. Sự bồn chồn hiện tại khiến anh như đang ngồi trên bàn chông.
Vừa bước vào tòa nhà đại học, Ji Wook đã cảm nhận ngay những cái nhìn dò xét. Cả nam và nữ đều liếc nhìn anh, khiến tim anh đập thình thịch. Mặc dù anh biết một cách lý trí rằng Park Joo Yeon cũng đang thu hút sự chú ý, nhưng toàn thân anh vẫn gai người dưới những ánh mắt hướng về mình. Đây mới chỉ là hành lang, chưa vào đến giảng đường.
Một số người có thể thấy khó chịu, nhưng Kwon Ji Wook biết họ liếc nhìn là vì khuôn mặt rạng rỡ của anh và Park Joo Yeon. Tuy nhiên, anh không thể phớt lờ sự khó chịu ở vùng hạ thân. Anh cảm thấy như mọi người đang chỉ trỏ vào mình. “Thằng khốn điên rồ. Mày đã mang cái gì vào trường vậy? Mày đúng là đồ biến thái.” Nghĩ như vậy khiến tim anh đập nhanh đến nỗi không thể bình tĩnh lại.
"Tại sao căng thẳng thế?"
"Em không biết sao còn hỏi...?"
"Biết rồi, biết rồi. Đừng lo, chín phần mười sẽ không sao đâu."
Ngay trước cửa lớp, Joo Yeon bật cười tinh nghịch, tay vỗ nhẹ vào mông Ji Wook. Cú chạm bất ngờ khiến anh giật mình nhìn quanh - may thay không ai để ý.
"Anh làm vậy càng đáng ngờ."
"Người lớn đời nào lại nghịch đùa kiểu này? Chính em mới đáng ngờ...!"
“Bạn thân thì vẫn làm vậy mà…”
Bất chấp Joo Yeon lẩm bẩm, Ji Wook dồn hết sự chú ý vào vùng dưới thắt lưng. Tất cả bắt nguồn từ việc Joo Yeon vặn tăng cường độ rung trên đường tới trường. Dù cậu nói chỉ ở mức 6/10, nhưng rõ ràng cảm giác là 10/10.
Chiếc quần jean bình thường giờ như tra tấn. Ji Wook siết chặt đùi, cố chịu đựng cảm giác ma sát khó chịu. May mắn duy nhất là thiết bị đã tắt khi tới nơi, nhưng mồ hôi vẫn ướt đẫm lớp áo trong. Chỉ sau khi hít thở đều đặn trở lại, Kwon Jiwook mới có thể bước ra khỏi xe với đôi chân run rẩy.
Tuy nhiên, ngay cả khi không đạt cực khoái, việc quần lót bị ướt vì dịch trước xuất tinh là điều nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
"Khó chịu quá..."
"Ướt rồi à?"
"...Ừ."
Joo Yeon khẽ mỉm cười trước lời thú nhận miễn cưỡng của Ji Wook. Anh có thể nhận ra mọi thay đổi nhỏ nhất ở cậu vì họ luôn ở bên nhau. …Có vẻ cậu đang có tâm trạng tốt. Trong khi tặc lưỡi trong lòng, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Park Joo Yeon cũng khiến anh cảm thấy dễ chịu. Kwon Ji Wook cũng khá bị ảnh hưởng bởi điều này.
Bỏ qua những ánh mắt tò mò, họ đến phòng học, nơi yên tĩnh một cách đáng ngạc nhiên thay vì ồn ào. Mọi người ở bàn học của mình đang làm việc riêng, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên khi nghe tiếng bước chân trước khi quay lại công việc của mình, ít thể hiện sự quan tâm đến người khác. Mặc dù Ji Wook thỉnh thoảng cảm thấy có ánh mắt đổ dồn vào mình, nhưng chúng không kéo dài quá vài giây.
Hai người họ đi qua các bàn để tìm chỗ ngồi. Hàng ghế sau đã đầy, nên họ chọn những chỗ ở giữa nơi có ít người hơn. Ji Wook thì thầm khi cẩn thận ngồi xuống.
"Wow, ai cũng chăm chỉ. Em cũng định học sao?”
“Em phải học chứ. Ngay cả khi không học, em vẫn sẽ đứng đầu.”
"Đồ khốn... xui xẻo thật..."
Joo Yeon, cười khúc khích, có vẻ phấn khích hơn bình thường. Mặc dù nói vậy, cậu không mở sách mà chơi đùa với tay Ji Wook trên bàn. …Có vẻ cậu phấn khích một cách kỳ lạ từ nãy giờ, có lẽ vì cậu được tham dự buổi giảng với anh? Nhìn khuôn mặt trẻ con hơn bình thường của Park Joo Yeon khiến Ji Wook cảm thấy khó xử, nên anh cũng chơi đùa với những trò hề của cậu một lúc trước khi gãi cổ.
Tay anh chạm vào chiếc choker màu đen. Rõ ràng đó là vật thay thế cho vòng cổ. Giờ đây, ngay cả khi Park Joo Yeon hành động như chủ nhân của anh, đối xử với anh như một con chó, Kwon Ji Wook không còn tức giận như trước. Không phải vì anh đã quen với nó; anh nhận ra cơ thể mình khao khát điều đó.
Ngay cả khi đó là một khoái cảm được thấm nhuần hoàn toàn vào anh, Park Joo Yeon vẫn biết và đáp ứng nhu cầu của Kwon Ji Wook hàng ngày. Anh cảm nhận được tình cảm của Joo Yeon trong những hành động đó. Ji Wook nghĩ rằng như vậy là đủ.
Giảng viên bắt đầu bài giảng khô khan. Chỉ nghe được ba câu, Ji Wook đã mất tập trung. Gần đây anh ngày càng dễ bị phân tâm, không thể tập trung vào một việc. Trong khi Joo Yeon chăm chú đến môi giáo sư cũng hơi mấp máy như đang nhai lại kiến thức.
Nếu phải đánh giá bài giảng, một trong những bài đầu tiên anh tham dự một cách đúng nghĩa kể từ khi nhập học, thì nó thực sự nhàm chán. Anh thoáng hối hận vì đã đi theo Park Joo Yeon đến đây.
"Chán à?"
Joo Yeon quay sang hỏi, bút chì tựa cằm. Khi Ji Wook nhìn xuống đôi môi hồng hào đó, cậu bất ngờ chụm miệng như chuẩn bị hôn. Ji Wook vội che miệng quay đi, quên mất bài học xương máu: không được sơ hở trước mặt Joo Yeon.
"!"
Một luồng điện giật xuyên qua cơ thể. Đột nhiên, Kwon Ji Wook há hốc mồm và che miệng. Quả trứng, mà anh gần như đã quên vì quá quen với nó, bắt đầu rung. Anh khom người muộn, nhìn Joo Yeon đầy hoảng sợ, người vẫn đang tập trung vào bài giảng. Tuy nhiên, bàn tay không cầm bút của cậu đang nghịch chiếc điều khiển dưới bàn.
Khuôn mặt Ji Wook, trước đó thờ ơ, giờ đây hiện rõ nhiều sắc thái. Tai và má anh dường như đỏ bừng. Mặc dù không ai chú ý đến họ nhưng Ji Wook vẫn bồn chồn, khẽ nhấc mông. Một người quan sát tinh ý có thể đã nhận thấy điều gì đó bất thường và trở nên tò mò.
"Khó chịu à?"
Giọng nói giả bộ quan tâm của Joo Yeon khiến Ji Wook chỉ biết gật đầu cứng đờ. Mỗi lần rung, vật thể kim loại cọ xát vào điểm nhạy cảm khiến toàn thân anh tê dại.
“Hừ…”
Cảm giác như tất cả hơi nóng từ tứ chi anh đang tập trung xuống dưới. Trong khi Ji Wook nín thở, nhìn chằm chằm vào bàn một cách trống rỗng, Joo Yeon vươn tay ra và từ từ vuốt ve bên trong đùi anh. Khi bàn tay tiến gần đến háng, Ji Wook theo bản năng khép chặt chân lại.
‘Rõ ràng... ai đó có thể đã nhận ra… Chắc chắn rồi.’
Nghĩ vậy nhưng không dám ngẩng đầu Ji Wook gần như vùi mặt vào bàn. Anh cảm thấy vài cặp mắt từ phía sau, điều này khiến anh toát mồ hôi lạnh.
Đúng lúc Joo Yeon tăng cường độ rung lên tối đa.
"Rzzzzz..."
Kwon Jiwook cứng người lại, lưng thẳng đơ. Lần này, sự chú ý từ những người xung quanh rõ ràng đổ dồn vào anh. Sự rung động liên tục, giống như tiếng điện thoại rung, tràn ngập căn phòng. Ngay cả giáo sư, người đang giảng bài, cũng nhìn về phía họ, vì đã nghe thấy tiếng động.
Âm thanh vang khắp giảng đường như chuông điện thoại. Giáo sư giờ thật sự ngừng giảng, cả phòng quay lại nhìn. Ji Wook đờ đẫn như gà mắc tóc, môi run run không thành tiếng.
Cơ thể anh run rẩy không kiểm soát. Anh muốn chạy ra ngoài ngay lập tức, nhưng Park Joo Yeon giữ chặt đầu gối anh. Ngay cả trong trạng thái bối rối này, phần nhạy cảm nhất của thành trong anh vẫn đang bị ép.
Tầm nhìn của anh mờ đi ngay cả khi mắt mở. Điều này không nên xảy ra. Anh phải rời đi nhanh chóng, nhưng tình huống đạt cực khoái với rất nhiều người phía sau lại quá kích thích đến nỗi khó cưỡng lại. Thật đáng xấu hổ nhưng đồng thời, lại cực kỳ khoái lạc.
“…”
"Tiếng gì thế?"
“Cái gì? Có phải điện thoại không?”
Giọng càu nhàu của sinh viên nữ xé toạc bầu không khí. Tâm trí anh tê liệt. Giống như một cỗ máy bị trục trặc, anh không thể làm gì ngoài việc cứng người và mấp máy môi. Quả trứng, giờ đã nằm sâu bên trong, xoay tròn, kích thích anh một cách điên cuồng do sự rung động dữ dội.
Có lẽ do co rút tất cả các cơ khi ngồi, Kwon Ji Wook cảm thấy ngực mình thắt lại, khiến đùi anh run rẩy không kiểm soát. Cuối cùng, anh cảm thấy phía trước mình ẩm ướt vì sự kích thích, cơ thể anh co giật từng hồi. Park Joo Yeon, người đã giả vờ không biết gì trước những phản ứng bất thường của Kwon Ji Wook, nhếch mép cười.
Joo Yeon bất ngờ buông tay. Kwon Ji Wook, lấy lại ý thức qua cái đầu choáng váng, lảo đảo đứng dậy, chân như bông lau rời khỏi ghế và lao về phía cửa sau như thể đang chạy trốn. Mỗi bước đi, tiếng rung lại vang lên rõ mồn một. Khi anh va vào bàn làm sách vở rơi tõm, vài sinh viên cáu kỉnh quay lại.
"..."
Joo Yeon vẫn nhìn bóng dáng Ji Wook đang rút lui với khuôn mặt tươi cười. Một lúc sau đó. Cậu sau đó thu dọn đồ đạc từ túi của mình, xin lỗi các sinh viên mà Ji Wook đã làm phiền, và cẩn thận rời khỏi phòng học.