Chương 34
"Hôm nay đỡ hơn chưa?"
"Có chuyện gì mà không đỡ?"
Hôm nay, Kwon Ji Wook có vẻ đang khoe khoang sự nhàn rỗi của mình, nửa nằm nửa ngồi dựa vào gối. Park Joo Yeon liếc nhìn Ji Wook đang thoải mái lướt điện thoại, rồi ngồi xuống giường.
"Thông thường, sau những chuyện như vậy, người ta sẽ bị ám ảnh, trở nên nhạy cảm với tiếp xúc cơ thể."
"Mỗi lần cậu nói vậy, tôi lại thấy cậu thật sự vô tâm đấy?"
"Chỉ là quan tâm thôi."
Đã hai tuần kể từ khi Kwon Ji Wook bị dạy cho một bài học nhớ đời. Joo Yeon sau đó ngày nào cũng đến nhà Ji Wook. Khác với dự đoán ban đầu rằng Ji Wook sẽ sớm khuất phục, anh đã kiên trì ở nhà khá lâu. Ji Wook không phòng bị, cũng không nổi giận với cậu, nhưng Joo Yeon không hiểu tại sao anh lại kiên quyết ở lại. Dù vậy, cậu tạm chấp nhận điều đó. Việc quan trọng nhất bây giờ là khiến Ji Wook gần gũi hơn.
Ji Wook ngước mắt khỏi điện thoại, nhìn Joo Yeon rồi bật cười. Gương mặt điển trai giãn ra, nở một nụ cười, nhưng không hiểu sao trông lại giống như một "nụ cười gian xảo". Có lẽ là do đôi mắt đánh giá của anh giống hệt mắt cá chết, Joo Yeon thầm nghĩ.
"Tôi không rõ lắm về mấy chuyện đó, nhưng hiện tại tôi tràn đầy năng lượng. Chỉ muốn đi đập bọn chúng một trận."
"Vậy à? Thế thì..."
Joo Yeon đặt tay lên cổ Ji Wook. Nụ cười của Ji Wook chợt tắt lịm. Dù không rõ ràng, nhưng không thể che giấu được. Joo Yeon xòe các ngón tay, như muốn nắm lấy cổ anh, và Ji Wook bắt đầu run nhẹ. Anh cố gắng kìm nén, hơi thở dần gấp gáp, cuối cùng buông nụ cười và nắm lấy cổ tay Joo Yeon. Cậu khẽ cười.
"Có vẻ không ổn nhỉ?"
"... Trước khi tôi đập cậu, cậu nên tự biết điều."
Ji Wook giả vờ phớt lờ, vung tay ra, nhưng tay Joo Yeon chẳng có chút lực nào. Chết tiệt, dù không muốn phản ứng, nhưng cơ thể vẫn cứ thế. Ji Wook lẩm bẩm, thở dài. Joo Yeon thấy rõ mọi thứ, chỉ cười.
Chỉ cần bóp cổ là không thở được, mà nói là cảm thấy phấn khích thì chắc bị đuổi cổ ngay.
Joo Yeon nuốt lại câu nói suýt bật ra, thay vào đó bằng một cách diễn đạt khác.
"Tất cả là do phong thủy ở đây không tốt. Ở đây lâu, lại nhớ nhà."
"Cậu cũng biết nói nhảm đấy."
"Anh luôn không hiểu được lòng chân thành của tôi. Bộ phận tiếp nhận bên dưới hỏng rồi à?"
Ji Wook cảm thấy mệt mỏi với Joo Yeon, kẻ luôn trêu chọc và nghịch tai anh. Bản tính Joo Yeon vốn thích đùa cợt... hay đúng hơn là thích nũng nịu. Dù sao, không biết có phải vì tính cách hay nũng nịu với người khác hay không. Ji Wook lại nhẹ nhàng gạt tay Joo Yeon ra, quay lại nhìn điện thoại. Nhưng màn hình game đã sớm tối đen.
"Thôi, không chơi nữa. Dù sao thì, cậu cũng không cần đến đây nữa."
"Tại sao?"
"Tại sao? Vì tôi ổn cả rồi!"
"Nếu tinh thần tốt thế này, tôi sẽ giúp anh một lần."
Chẳng hiểu sao, trò chơi trở nên nhạt nhẽo. Ji Wook tắt luôn game, cười nhạt.
"Khác nhau đấy. Cậu quên thỏa thuận không chạm vào tôi rồi sao?"
"..."
"Chết tiệt. Muốn làm tình à?”
Nhìn biểu cảm phức tạp của Joo Yeon, Ji Wook bật cười. Mỗi lần nghe Ji Wook nói câu này, Joo Yeon đều muốn quay ngược thời gian hai tuần trước, tát mình một cái thật mạnh. Thôi thì dùng cơ thể dụ dỗ cho anh khuất phục vậy. Dùng thuốc thêm lần nữa cũng được. Cậu hối hận mỗi lần như thế.
Mình thực sự muốn gì? Tưởng rằng sẽ dễ dàng chiếm được trái tim Kwon Ji Wook? Joo Yeon bị cảm xúc dắt mũi một cách khó hiểu, rồi biến mọi thứ thành một mớ hỗn độn.
"Ừ, nhưng nếu người vẫn luôn đều đặn đến thăm đột nhiên biến mất, chắc cũng hơi tiếc nhỉ."
Ji Wook biết rõ Joo Yeon có một mục tiêu không bao giờ giải thích với anh. Và trước khi đạt được mục tiêu đó, Joo Yeon sẽ giữ lời hứa — không làm anh bị ô nhục. Vì vậy, Ji Wook có thể thoải mái phóng túng trước mặt cậu.
... Nghĩ đến đây, tự nhiên anh cảm thấy mình như đang đùa giỡn trước mặt một con hổ no bụng. Con hổ đó nhìn anh, rồi mỉm cười hiền lành.
"Vậy chúng ta về nhà tôi chứ?"
"... Lại nữa. Tôi nói là không."
Đây gần như đã trở thành câu thoại quen thuộc. Ji Wook cũng chán ngấy việc lặp đi lặp lại "Không, không muốn", đến mức chính anh cũng không biết mình thực sự ghét hay chỉ là phản xạ.
Joo Yeon, hơi thất vọng, nhìn chằm chằm vào bàn tay Ji Wook đang nghịch điện thoại, bỗng như nhớ ra điều gì, khẽ "À" rồi ngẩng lên.
"Anh, tôi có điều muốn hỏi."
"Gì?"
"Có ai liên lạc với anh không?"
"Cậu nghĩ tôi giống cậu, không có bạn bè sao?"
Ji Wook vừa cười vừa khóc. Anh có thể ngay lập tức mở hàng đống tin nhắn trên SNS cho Joo Yeon xem, thậm chí đã mở khóa điện thoại một cách giận dữ. Nhưng Joo Yeon giơ tay ngăn lại.
"Không, ý tôi là… tiền bối Kim Soo Hyuk."
"À."
Đã lâu lắm rồi anh không nghe thấy cái tên này. Có những lần còn lâu hơn thế. Nhưng vào thời điểm hiện tại, sự vắng mặt của Soo Hyuk khiến Ji Wook cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết. Ji Wook vừa mở khóa điện thoại, vừa lẩm bẩm bất mãn:
"Tôi còn muốn biết hắn ta thế nào hơn cơ. Chết tiệt, sao không liên lạc lấy một lần?"
"Vậy là không có à."
"Thằng đó chỉ xuất hiện khi cần thôi, chết tiệt. Lần cuối gặp là khi nào nhỉ..."
"Hôm đó bọn đàn ông chúng tôi đi uống rượu."
Ngón tay Ji Wook đang lướt màn hình bỗng dừng lại. Mắt anh chớp chớp. Trong tầm nhìn là lịch sử tin nhắn với Joo Yeon. Hôm đó gặp mấy người và cậu đã gửi ảnh của anh cho họ... Nội dung tin nhắn của Joo Yeon hiện lên trong đầu.
"...?"
Joo Yeon đột nhiên nhận thấy Ji Wook ngừng lại nên cảm thấy kỳ lạ. Không chỉ vậy, không khí cũng trở nên khác thường, nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống. Joo Yeon hơi nghiêng đầu, quan sát kỹ biểu cảm trên mặt Ji Wook. Vẻ mặt lạnh lùng khác thường của Ji Wook khiến cậu bất an.
Ji Wook từ từ ngẩng lên, ánh mắt gặp Joo Yeon.
"... Này, cho tôi hỏi."
"Hả?"
"Cậu... cũng gửi ảnh cho Soo Hyuk... à?"
"..."
Môi Joo Yeon mấp máy nhiều lần. Lời nói đến cổ họng rồi lại tắc lại. Lần đầu tiên thấy biểu cảm cứng đờ của Ji Wook làm cậu hơi bối rối. Ji Wook không chớp mắt, như thể từng chuyển động nhỏ nhất của môi Joo Yeon cũng không thể thoát khỏi tầm mắt anh.
"... Không. Tôi không cho anh ta xem."
Joo Yeon nhanh chóng lẩm bẩm, rồi ngậm chặt miệng. Ji Wook nheo mắt, như đang tra hỏi, quan sát kĩ Joo Yeon từng chi tiết. Gương mặt sáng bóng đó vẫn tràn đầy vẻ ngây thơ.
Bình thường có hơi kỳ quặc, nhưng dường như không có gì. Cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả khiến Ji Wook dùng một tay xoa nhẹ trán đang nhăn lại. Nhưng anh nghĩ Joo Yeon không có lý do gì để nói dối mình. Ji Wook cho rằng nói dối chỉ là cách kẻ yếu tự bảo vệ.
Sau một hồi nhìn chằm chằm mà không thấy gì khác thường, Ji Wook thở dài, quay đi. Giọng nói thì thầm, pha chút đắng cay.
"Bọn khác xem thì được, riêng thằng đó thì không. Hắn... dù sao cũng không được."
"... Tại sao?"
Ji Wook im lặng. Chỉ lướt tay qua khóe mắt đột nhiên mỏi mệt.
Những người khác đều là lần đầu gặp mặt. Dù Ji Wook có vẻ ngoài bình thường với tin đồn hung dữ, anh cũng mơ hồ nhận ra họ đang coi thường mình theo cách riêng. Ấn tượng về một người, dù không bộc lộ ra ngoài, vẫn có thể cảm nhận được qua thái độ.
Dù vậy, Ji Wook cũng không quan tâm. Ngay cả chuyện hiếp dâm, sau này anh cũng có thể quay lại dạy cho họ một bài học. Dù bị coi thường, bị xem là kẻ yếu thì chỉ cần lợi dụng khoảnh khắc đó để đánh một đòn chí mạng là quá đủ. Khiến họ cảm nhận được sự kinh tởm khi bị kẻ mà họ coi là yếu đuối giày xéo, niềm vui đó không gì sánh bằng.
Nhưng Soo Hyuk thì khác. Hắn là người đã đóng vai vệ sĩ bên cạnh Ji Wook suốt thời gian dài. Như nguồn gốc của tin đồn rằng anh từng nổi bật thời sinh viên, Soo Hyuk mang trong lòng một cảm giác mơ hồ giữa ngưỡng mộ, ghen tị, tự ti và kính trọng với Ji Wook. Đến mức Ji Wook dù có nhận ra cũng giả vờ không biết.
Ji Wook âm thầm tận hưởng điều đó. Cái cách Soo Hyuk khúm núm, cúi đầu trước anh vừa khiến ânh ghê tởm, vừa khiến anh vô cùng hả hê. Soo Hyuk có thể nhẫn nhịn mọi lời mắng nhiếc, thậm chí cả những trận đòn nhẹ của Ji Wook, trong khi chỉ một lời khen ngợi hay sự quan tâm nhỏ nhoi của anh cũng khiến hắn vui như được ban ân. Điều đó khiến Ji Wook thấy vô cùng buồn cười.
Cho người như thế thấy bản thân ở trạng thái thảm hại nhất, còn nhục nhã hơn cả sự xấu hổ. Một thần tượng bị người khác xâm phạm từ phía sau khi bất tỉnh, tinh dịch bắn đầy người. Nghĩ đến nụ cười chế nhạo hiện lên trên mặt Kim Soo Hyuk khi chứng kiến cảnh đó, lòng Ji Wook như bị đá chặn ngang, nghẹn thở. Anh nhíu mày khó chịu, tay đè lên trán.