Tư Duy Ngược - Chương 36

Chương 36
 
Căn nhà của Park Joo Yeon sau thời gian dài không ghé thăm chẳng có gì thay đổi, chỉ có điều càng thêm hoang vắng. Liệu có phải là ảo giác? Joo Yeon bảo rằng chỉ là do cậu ít ở nhà hơn, thời gian dành cho Ji Wook nhiều hơn nên mới vậy. Ji Wook khịt mũi cười nhạt, ngồi phịch xuống sofa.  
 
"Được rồi, giờ tôi đã vào đây rồi, xóa ảnh đi."  
 
"Hử?."  
 
"Cái gì cơ, mày?"  
 
Phản ứng mập mờ của Joo Yeon khiến mặt Ji Wook thoáng chốc đờ ra, như gấu mèo rửa kẹo bông*. Ngay khoảnh khắc Ji Wook chuẩn bị chất vấn xem cậu ta có đang lừa mình không, Joo Yeon nhẹ nhàng vuốt tóc anh như đang an ủi. Chính bàn tay xoa dịu ấy lại khiến Ji Wook càng thêm bối rối, anh im bặt, đẩy tay Joo Yeon ra. Cơn giận dữ định trút ra đột ngột tan biến.  
 
*Có cái video nổi tiếng trên mạng: Gấu mèo có thói quen rửa sạch đồ ăn trước khi ăn nên người ta cho kẹo bông. Mọi người biết kết quả rồi đấy, nó nhúng ngay xuống nước và kẹo bông gặp nước sẽ tan hết. Lúc này mặt gấu mèo đần thối vì không biết kẹo của nó đã đi đâu.
 
"Vậy là cậu lừa tôi? Chỉ để dụ tôi đến đây?"  
 
"Không hiểu sao anh cứ không tin tôi."  
 
"Vì cậu vốn vô lương tâm."  
 
"Chỉ với mình anh thôi. Phản ứng của anh buồn cười lắm."  
 
Joo Yeon khẽ cười, ngồi sát bên Ji Wook. Thân hình cả hai áp vào nhau trông vô cùng thân mật. Những cử chỉ gượng gạo kiểu này của Joo Yeon ngày càng trầm trọng. Ji Wook chỉ quen kiểu vai kề vai thô lỗ với lũ bạn nghịch ngợm, nên cảm thấy cử chỉ của Joo Yeon thật xa lạ.  
 
Từ lúc nào mà anh có thể tiếp xúc thân mật dễ dàng với thằng nhóc này thế? Ji Wook cứng đờ trong hoảng loạn, Joo Yeon lại nhẹ nhàng vòng tay qua vai anh.  
 
"...Thằng này điên rồi à?"  
 
Ji Wook lẩm bẩm, chằm chằm nhìn Joo Yeon. Ánh mắt anh ngầm bảo cậu ta tránh ra, nhưng đối phương rõ ràng không hiểu. Joo Yeon cũng không né tránh, nhìn thẳng vào mặt Ji Wook. Rồi đột nhiên, cậu bật cười, tiếng cười nhẹ vang lên, khuôn mặt ngây ngô của Ji Wook quá hài hước.  
 
"Ha ha ha, a, biểu cảm buồn cười quá..." 
 
"Có gì buồn cười hả thằng khốn?"  
 
"Không, anh phải soi gương mới được, phù... Được rồi. Đừng trừng mắt nữa. Tôi sẽ biến khuất khỏi tầm mắt anh được chưa?"  
 
Vừa nín cười, Joo Yeon nghiêng đầu về phía Ji Wook, mở khóa điện thoại.  
 
Mùi hương dịu nhẹ từ Joo Yeon tỏa ra, thoang thoảng hương vani, có lẽ là từ loại sữa dưỡng thể trẻ em. Ji Wook nghĩ thầm, trớ trêu thay, cái con người khó chịu thế mà mùi hương lại ấm áp đến vậy.  
 
"..."  
 
Mặt Joo Yeon ở ngay bên cạnh. Ji Wook có cảm giác nếu mình ngoảnh lại, sẽ lập tức đối mặt với đôi mắt đẹp dưới hàng mi dày của cậu nên anh dán mắt vào điện thoại trong tay Joo Yeon.  
 
Ngón tay cái lướt trên màn hình đột nhiên dừng lại. Bị nhìn chằm chằm, má Joo Yeon thoáng ửng hồng.  
 
Dù vậy, Ji Wook vẫn kiên quyết chỉ nhìn vào tay cậu. Anh linh cảm nếu để Joo Yeon tạo không khí mập mờ, mọi chuyện sẽ đi theo hướng kỳ quặc — chính xác là ‘hướng đó’.  
 
Thân hình sát cạnh như phình to hơn, rồi thở ra tiếng thở dài khẽ. Joo Yeon từ bỏ ý định giao tiếp bằng mắt, mở album ảnh. ‘Tốt, mình thắng rồi.’ Ji Wook thầm hả hê. Joo Yeon như đoán được suy nghĩ của anh, mỉm cười khinh bỉ.  
 
Nhưng niềm vui ngắn chẳng khá hơn là bao. Một vấn đề nhỏ nhưng quan trọng xuất hiện.  
 
Joo Yeon mở khóa thư mục ẩn. Căn phòng tối chỉ có ngọn đèn mờ, nhưng những bức ảnh hiện lên rõ ràng hình bóng người nào đó đang làm gì, chiếm trọn khung hình. Nhận ra nội dung bức ảnh, Ji Wook chần chừ. Joo Yeon khẽ cười.  
 
“Nhìn kỹ lại, thật tiếc khi xóa. À, xin lỗi, thật thô lỗ khi nói thế trước mặt người trong ảnh.”  
 
Album của Joo Yeon chứa đầy những bức ảnh đáng ngờ. Toàn là màu da tối, chỉ là màu da thôi. Và không chỉ vài tấm, không biết chụp một lần được bao nhiêu mà chất đầy như thế. Lần trước chỉ thấy hai ba tấm, giờ không hiểu sao phình ra thế này, thật khó hiểu.  
 
"Cái đó... thứ này."  
 
"Hử?"  
 
“Nhiều thế?”  
 
Những bức ảnh rõ ràng đủ để đánh thức sự xấu hổ tưởng đã nguôi ngoai, thậm chí còn dư sức. Nỗi sợ hãi và hoảng loạn trước sự kiện đột ngột, cùng sự xấu hổ muộn màng bị che lấp bởi cơn giận, đồng loạt trỗi dậy. Ji Wook gượng thoát khỏi trạng thái mơ màng, đẩy màn hình điện thoại ra. Lồng ngực anh bắt đầu sôi sục vì cảm xúc khó chịu.  
 
"Xóa ngay. Nhanh lên."  
 
Cảnh tượng trong đó khó mà nhìn thẳng. Hình ảnh đáng lẽ đã bị xóa khỏi ký ức nếu không bị ghi lại, giờ được lưu giữ nguyên vẹn, thậm chí có thể đã bị chia sẻ, hoặc đã lan truyền rồi, nghĩ đến là anh đã thấy buồn nôn.  
 
Ji Wook bắt đầu nghi ngờ. 
 
‘Cuối cùng... cuối cùng có nên bỏ qua thằng này không? Tát một cái, hoặc ít nhất là đấm vào gáy nó từ cự ly gần thế này có tốt hơn không?’ 
 
Có lẽ anh cần suy nghĩ kỹ trước khi ngủ. 
 
‘Nên xử lý ai trước, không... nên xử lý Joo Yeon thế nào.’  
 
Bất chấp tất cả, Joo Yeon vẫn đẩy mấy tấm ảnh khiêu dâm vào mặt Ji Wook. Anh giật mình lùi lại, nhưng bị tay Joo Yeon trên vai giữ chặt, không nhúc nhích được. Rõ ràng cậu muốn anh phải khuất phục. Ji Wook buộc phải chịu, bởi Joo Yeon giờ đang cười lạnh một cách ngang ngược.  
 
“Nhìn thấy không?”  
 
“Đừng có lảm nhảm, bảo mày xóa đi.”  
 
"Đây, là do thằng nhóc đó gửi."  
 
Ji Wook cứng đờ trong vòng tay Joo Yeon, hỏi:  
 
"...Thằng nhóc?"  
 
"Chà, có vẻ mỗi lần bị chụp, anh đều hồn xiêu phách lạc, đến bản thân còn không quan tâm nên không nhận ra cũng phải. Tôi có ảnh anh bị hiếp đây."  
 
"...Điên rồi...!"  
 
Ji Wook nhăn mặt chán ngán. Anh gạt phắt tay Joo Yeon đang đặt trên vai. Tuy nhiên, biểu cảm Joo Yeon gần như không đổi, chỉ nhướng nhẹ một bên lông mày. Cậu cảm nhận được tâm trạng Ji Wook đang xuống dốc, nhưng không hiểu tại sao. Chính xác hơn, dù đoán được phần nào nguyên nhân, nhưng cậu cũng không thể thực sự thấu hiểu.  
 
Joo Yeon cũng nhận thức được rằng hành vi hiếp dâm tập thể có thể gây chấn thương tâm lý cho một số người, ảnh hưởng đến cả cuộc đời họ. Chỉ là, cậu nghĩ "một số người" đó chắc chắn không bao gồm Ji Wook.  
 
Ji Wook không đặc biệt suy sụp, cũng không vỡ vụn. Anh không tỏ ra tuyệt vọng, cũng không ghét bỏ Joo Yeon. Lẽ ra anh có thể oán hận và đẩy cậu ra, nhưng vậy mà lại tiếp tục chấp nhận trò đùa của cậu. Vẻ mềm lòng ấy khiến Joo Yeon cũng vào được nhà anh.  
 
Nhưng tại sao giờ anh mới có phản ứng đó, thật khó hiểu. Trong mắt cậu, chẳng phải chuyện đó đã là quá khứ rồi sao? Joo Yeon thầm thở dài.  
 
"Anh à, con người trông đơn giản nhưng thật ra rắc rối lắm. Rốt cuộc tại sao lại khó chịu thế?"  
 
"Thằng điên, khó chịu là việc đương nhiên chứ?"  
 
"Có thể thế, nhưng tôi không nghĩ anh là người như vậy."  
 
"Cậu coi tôi là gì chứ. Đm, chỉ cần không điên thì không thể vô cảm thế được. Đồ khốn..."  
 
Tình bạn vừa gây dựng bị phá hủy hoàn toàn vào những lúc như thế này. Không giống vẻ ngoài khéo léo, Joo Yeon chẳng có chút thấu hiểu nào. Ji Wook coi đây không phải chuyện nhỏ để đùa cợt, mà là sự xúc phạm trắng trợn đến nhân phẩm và lòng tự trọng. Nhưng đối phương lại cười cợt, như không có gì xảy ra.  
 
"...Rợn người thật."  
 
Ji Wook lẩm bẩm, đột ngột đứng phắt dậy. Dù cửa ra vào gần ngay đó, anh cũng không định bước ra. Chỉ là bản năng không muốn tiếp tục ở gần Joo Yeon. Dù vậy, Joo Yeon vẫn nắm chặt cổ tay Ji Wook, như ra lệnh không được đi đâu.  
 
“Nhưng vẫn phải xác nhận chứ? Này, cái này đúng không?”
 
"Đm, cần đếch gì xác nhận, thấy cái nào xóa nấy. Bảo xóa thì xóa đi."  
 
Vẻ mặt nghẹn ứ của Ji Wook khiến Joo Yeon miễn cưỡng thu lại nụ cười. Giọng cậu chậm rãi đầy chua chát:  
 
"Không phải... Tôi chỉ thấy phản ứng của anh buồn cười nên mới nói vậy thôi, sao anh nghiêm trọng thế? Với anh chuyện đó không phải đã qua rồi sao?"  
 
"Cậu nghĩ tôi đang đùa à? Mù mắt rồi hả?"  
 
"Trông như đang xấu hổ hơn, tôi chỉ muốn trêu anh thôi. Biết rồi, sau này không thế nữa..."  
 
"Cậu không nghĩ là tôi tức đến phát điên được à? Nhìn mấy tấm ảnh tởm lợm này, ai mà chỉ biết xấu hổ hả thằng khốn?"  
 
"Anh đang hơi quá khích đấy."  
 
Cổ tay Ji Wook bị Joo Yeon siết chặt, lực tay dần tăng. Cảm giác đau nhói như gãy xương, máu có lẽ cũng ngưng lưu thông. Chắc chắn sẽ để lại vết thâm tím. Nhưng Ji Wook vẫn phải nói. Thà bị đánh còn hơn nuốt giận.  
 
"Đm, tôi thực sự tò mò. Còn cậu? Nếu tôi hiếp cậu như thế, dùng ảnh đe dọa, rồi giả ngu giả điếc như cậu thì cậu sẽ phản ứng sao? Hả? Cậu sẽ xấu hổ? Cậu sẽ ngại ngùng? Cậu không tức giận sao?"  
 
"Tất nhiên là không rồi... Nhưng... tôi hơi mệt rồi. Nếu là lỗi của tôi thì dừng lại ở đây được không?"  
 
"Không ư? Tôi phải nói hết ra mới đúng chứ? Tôi im lặng đến nhà cậu... đúng vậy, cũng không phải đến chơi. Cứ ngoan ngoãn chấp nhận cậu xông vào cuộc đời mình là cậu nghĩ tôi đã quên hết chuyện cũ à? Nghĩ cứ tùy ý trêu chọc tôi cũng được sao?"  
 
"..."  
 
"Chà, cậu mở mắt ra xem, cậu thực sự coi tôi là thằng ngu hả?"  
 
Ji Wook bắt đầu xả giận không kiêng nể, không khí căng thẳng đến mức chỉ cần chạm nhẹ là sẽ có người ăn đấm. Joo Yeon nhạy cảm nhận ra điều này, thu lại nụ cười, ngoan ngoãn lục điện thoại. Nhưng Ji Wook vẫn không ngừng khiêu khích:  
 
"Có miệng thì nói đi, muốn gây sự thì nhanh lên. Nào, bảo phản ứng của tôi buồn cười cơ mà? Dính keo rồi à? Hay đang chuẩn bị đấm tôi?"  
 
"..."  
 
Joo Yeon không phải không có gì để nói, cũng không phải im lặng vì bí từ. Cậu đang cố gắng sắp xếp suy nghĩ, chán ngán chính mình vì kéo dài mọi chuyện.  
 
Nhìn lại, dù Ji Wook có thiện cảm với cậu hay không, kết quả cũng chẳng thay đổi mấy. Chỉ là có thêm vài cách giải trí. Vậy mà vẫn cố gắng thân thiết để xây dựng lòng tin, rồi vô thức đáp lại khi anh nói muốn chết, giờ nghĩ lại cũng thấy chán chính mình.  
 
‘Thà đấm một trận. Đừng có giả vờ nữa, mình phải thẳng tay đạp nát thứ lòng tốt giả tạo kinh tởm này.'
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo