Tư Duy Ngược - Chương 58

Chương 58

"... Nóng quá."
 
"Nhưng đến chiều tối sẽ đỡ hơn. Thời tiết dạo này nóng thật đấy."
 
Không phải vậy. Bàn tay Joo Yeon còn ấm hơn.
 
Park Joo Yeon nắm chặt tay Kwon Ji Wook. Đêm thứ Sáu, con hẻm nhộn nhịp như đang ồn ào phản đối anh. Dù cố gắng kìm nén cơ thể co rúm, Ji Wook vẫn không thể che giấu đôi má ửng hồng.
 
Tình dục hay bất cứ thứ gì khác, anh tưởng mình đã quen với sự tiếp xúc da thịt. Nhưng giờ nhận ra đó chỉ là ảo tưởng. Kwon Ji Wook cảm thấy thế giới anh và Joo Yeon gây dựng bao lâu nay đang sụp đổ. Con người trước đây của anh không phải kiểu sẽ làm chuyện đó trước mặt người khác, nhất là trước đám đông.
 
Trên đường đến quán bar, Joo Yeon từ từ siết vai Ji Wook như trêu chọc. Cảm nhận được sắc mặt anh cứng lại, cậu bật tiếng “tsk” khó chịu, rồi lẩm bẩm như dọa dẫm:
 
“Cứ kiểu này, tôi sẽ đè anh ra làm tình thật đấy.”
 
“Tôi… tôi làm gì khiến cậu nổi hứng như thế?”
 
“À, vừa đúng chỗ luôn. Nơi hoàn hảo để làm tình."
 
Ngón tay cậu lập tức chỉ về một khe hở tối tăm giữa hai tòa nhà.
 
“Tối thế này, chẳng ai để ý đâu. Vừa địt vừa nhìn người qua lại, chắc sướng lắm.”
 
“...”
 
“Có thể chơi từ phía sau, hoặc bế hẳn lên mà đâm cũng được. À mà—”
 
Joo Yeon nghiêng đầu, cười nham hiểm.
 
“—Dạo này anh tiểu cũng thành biểu diễn nghệ thuật rồi ha? Có tè dầm ra đấy, khéo còn có người kéo đến xem. Biết đâu gặp cả người quen?”
 
“... Xin lỗi. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không tái phạm. Tôi sẽ… ngoan.”
 
“Thế thì nổi tiếng lắm nhỉ? Kwon Ji Wook – fan cuồng thể thao ngoài trời.”
 
Người đi đường gần đó quay lại nhìn họ bằng ánh mắt kinh ngạc. Khi ánh nhìn vô tình giao nhau, tim Ji Wook nhói lên. Anh cắn chặt răng, không thốt được lời. Joo Yeon liếc anh, ra vẻ thỏa mãn, bật cười khẽ rồi hỏi:
 
"Được chưa?"
 
"..."
 
“Biết rồi. Khóc lóc nữa thì phiền phức lắm.”
 
Ji Wook chỉ khẽ gật đầu, gương mặt xám xịt. Anh không thể đáp lại bất cứ lời nào và cũng không đủ dũng khí để phản ứng. Hơn nữa, anh sợ hãi vì biết Park Joo Yeon hoàn toàn có thể làm thật những gì cậu nói. 
 
Trong khi đó, Joo Yeon tỏ ra vô cùng thoải mái. Cậu tưởng rằng Ji Wook đã chai lỳ sau ngần ấy thời gian, nhưng biểu cảm run rẩy vừa rồi lại như ngọn lửa nhỏ bất ngờ le lói trở lại. Càng nhìn, cậu càng cảm thấy hài lòng.
 
Quán bar mà họ hẹn nằm sâu trong hẻm, không dễ tìm, nhưng lại luôn đông đúc. Tại sao lại chọn nơi này gặp mặt? Ji Wook thầm trách, không biết Soo Hyuk dạo này bắt đầu tránh những nơi vắng vẻ.
 
Anh tưởng gặp người quen sẽ khiến tâm trạng tốt hơn. Tưởng rằng Park Joo Yeon ít nhiều còn biết giữ thể diện, ở ngoài sẽ không làm gì mình, nên chưa từng nghĩ đến tình huống khó xử này. Cho đến khi bước chân vào quán, bàn tay Joo Yeon vẫn không rời khỏi người anh — cứ vuốt ve, thản nhiên như thể tuyên bố chủ quyền. Chỉ đến khi vào hẳn trong, cậu mới buông ra. Điều này khiến anh phần nào an tâm.
 
"Ha…"
 
Ji Wook mệt mỏi nhìn quanh. Mọi người dường như chưa tới đủ, nhưng không khí đã náo nhiệt. Vài người quen gật đầu chào anh, nhưng Ji Wook thậm chí không có ý định đáp lại. Không phải ghét họ, chỉ là thói quen.
 
Kim Soo Hyuk ngồi giữa bàn lớn, đang trò chuyện với ai đó. Nếu Joo Yeon không bám sát bên cạnh thì anh đã tự nhiên nhập cuộc.
 
Lâu ngày không gặp, gương mặt Soo Hyuk không thay đổi mấy. Quả thật, hai tháng, không dài cũng không ngắn. Soo Hyuk đang say sưa kể chuyện, bỗng ngẩng lên khi cảm nhận ánh nhìn chằm chằm. Trong chớp mắt, đôi mắt híp híp thường ngày của hắn mở to như thỏ.
 
"Kwon Ji Wook!"
 
Hắn đập bàn đứng dậy, gương mặt lộ vẻ vui mừng khó tả, như thể nhìn thấy người không ngờ tới xuất hiện.
 
Tiếng ồn thu hút ánh nhìn của mọi người. Sự khó xử đổ dồn lên Ji Wook. Thấy anh nhìn mình với vẻ mặt bối rối, Kim Soo Hyuk cố gắng len qua đám đông, các hậu bối cũng ngượng ngùng nhường đường.
 
"Chết tiệt, mày còn sống đấy…"
 
Ánh mắt Soo Hyuk vô thức lướt sang bên cạnh rồi lập tức biến sắc.
 
‘Nhìn thấy ma sao?’ 
 
Khi nhìn kỹ theo hướng đó, hóa ra chỗ Joo Yeon đang đứng.
 
Dù Joo Yeon có trắng bệch như ma, phản ứng của Kim Soo Hyuk cũng quá kỳ lạ. Ji Wook nhẹ nhàng chọc vào vai hắn:
 
"Có chuyện gì giữa hai người vậy?"
 
"À, à, à…! Cứ… cứ ngồi xuống đã. Ừm…"
 
Soo Hyuk nhìn quanh ngơ ngác. Joo Yeon vẫn nhìn chằm chằm vào hắn - đang cố tránh mặt, Ji Wook thì lẩm bẩm:
 
"Đáng lẽ nên hẹn gặp ở cổng trường, sao phải đến đây?"
 
"Mọi người bầu chọn, nói chỗ này đông hơn. Cổng trường còn chẳng có chỗ ngồi. Còn mày… để xem ngồi đâu…"
 
"Hình như đã kết thúc học kỳ rồi, sao bọn này chưa về nhà?"
 
Như thói quen, Ji Wook buông lời chửi thề, rồi liếc Joo Yeon vì cảm thấy bất ngờ, nhưng cậu không phản ứng gì. Soo Hyuk vẫn không biết nội tình, vừa dời chỗ vừa lẩm bẩm:
 
"Không, tên đó rốt cuộc là ai. Tại sao lại đến, ờ…"
 
"Tôi à? Tôi cũng tham gia bầu chọn trong nhóm, nói là sẽ đi."
 
Park Joo Yeon thính tai. Cậu nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ, liền tiến lại gần Soo Hyuk, cười lạnh. Hắn tròn mắt nhìn Joo Yeon, rồi nắm lấy cổ tay Ji Wook, nhanh chóng dẫn anh đến góc bàn. Sau đó, hắn "rầm" một tiếng ngồi xuống cạnh Ji Wook, đẩy anh vào sát tường, còn mình thì chặn lối đi bên ngoài.
 
Joo Yeon trợn mắt nhìn Kim Soo Hyuk. Không biết tên tiểu yêu này học mánh khóe hèn hạ ở đâu.
 
Đang định lên tiếng, một cô gái cùng khoá vốn loanh quanh gần đó kéo Park Joo Yeon đi. Cô ta thậm chí đặt cho cậu biệt danh kỳ quặc "Ông Mặt Trời". Joo Yeon mỉm cười với cái tên kỳ lạ đó, rồi bất đắc dĩ nói với Ji Wook:
 
"Tôi đi uống chút rồi về. Đừng gây chuyện, ngồi yên đó."
 
"Biết rồi."
 
"Đi đâu cũng phải báo tôi, không được tự ý đi."
 
"Biết rồi."
 
"..."
 
"... Xin lỗi."
 
Ji Wook che miệng thì thầm, ánh mắt cậu lạnh lùng khiến người ta nổi da gà. Nếu không phải người đa nhân cách, sao có thể thay đổi biểu cảm nhanh như lật bàn tay?
 
Kwon Ji Wook giả vờ ho hai tiếng, Joo Yeon liền nheo mắt. Sau đó, không nói thêm lời nào, cậu thẳng tiến đến chỗ đám đông. Khi Joo Yeon rời đi, Kim Soo Hyuk mới nhẹ nhõm thở dài: "Chết tiệt."
 
"Mỗi lần nghĩ đến tên đó là thấy bất an... Chết tiệt thật!"
 
"Ai? Park Joo Yeon?"
 
"Đúng vậy!"
 
Kim Soo Hyuk còn chưa gọi đồ nhắm đã vội vàng muốn uống rượu ngay. Ban đầu chỉ gõ bàn vì ngượng, sau thì biểu hiện nhìn về phía Joo Yeon cứ lấm la lấm lét khiến Kwon Ji Wook không chịu nổi vẻ bồn chồn của hắn, cuối cùng quát lên:
 
"Này, im đi! Ồn ào quá, chết tiệt!"
 
"Xin lỗi."
 
"Lâu ngày không gặp, giờ lại nịnh Park Joo Yeon? Quyết định đi theo cậu ta từng bước? Sao phải dò xét thái độ cậu ta trước mặt tôi?"
 
Nói thật, Kwon Ji Wook hơi tổn thương. Ai lại nói những lời này với ai chứ.
 
Dù vậy, Joo Yeon vẫn đứng xa xa. Sau khi bộc phát cơn giận, Ji Wook tự gọi đồ nhắm. Soo Hyuk có lẽ cũng nhận ra sự bất ổn, vội vàng gọi thêm đồ cho bàn khác. Cuối cùng, bàn chỉ có hai người trở nên yên tĩnh.
 
"Cũng tốt, mày... trông không có chuyện gì, vẫn ổn."
 
"Chuyện gì?"
 
"Không. Không có gì."
 
Sự im lặng sau đó không hề khó xử. Dù sao, mối quan hệ mấy năm không dễ dàng phai nhạt chỉ vì hai tháng xa cách. Ngay cả khi trong hai tháng ngắn ngủi đó đã xảy ra quá nhiều chuyện.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo