Tư Duy Ngược - Chương 6

Chương 6

 

“Tút… tút..”
 
Điện thoại vẫn có tín hiệu, nhưng cuộc gọi cứ mãi không thể kết nối. Đây là lần thứ ba mươi Kwon Ji Wook cố gắng liên lạc. Tên tân sinh viên kia như đang cố tình chọc tức anh, từ chối cuộc gọi liên tục. Vừa mới đây đường truyền còn ổn định, bỗng chốc đứt đoạn.
 
Nhưng không thể bỏ cuộc ở đây. Không biết khi nào sự cố như trước sẽ lặp lại. Với khuôn mặt vô cảm, Ji Wook bấm gọi lần thứ ba mươi mốt. Lần này, tiếng chuông kết nối vang lên rõ ràng.
 
Vừa xác nhận đối phương nhận máy, Ji Wook đã phun ra một tràng ngôn ngữ tục tĩu, hít sâu một hơi, rồi chợt nhớ ra thân phận “kẻ yếu thế” của mình, gượng ép giọng xuống thấp:
 
“Này, mày đùa tao à? Mày muốn gì với tao? Hôm qua tao còn đứng về phía mày mà?”
 
– Haha…a
 
Giọng tân sinh viên tràn ngập tiếng cười như vừa phát hiện điều gì cực kỳ thú vị. Có phải cậu vẫn cười như thế khi cúp máy không? Ngọn lửa giận dữ bùng lên dữ dội trong lòng Ji Wook.
 
– Sao giọng tiền bối nghe như sắp khóc vậy? Tôi làm gì sai ạ? Chính tiền bối bảo tôi gửi mà.
 
“Vậy là mày gửi thật luôn à? Thằng ranh con này học đòi trò tồi tệ ở đâu vậy…?”
 
Bình thường chẳng phải trước khi đạt được thứ mình muốn, sẽ không đụng đến những bức ảnh đó sao? Nếu muốn tống tiền, ít nhất phải giữ lại bằng chứng để uy hiếp chứ? Ai lại vứt đi lá bài chính trước khi đòi hỏi?
 
Ji Wook cố gắng bình tĩnh hỏi lại để thăm dò ý đồ đối phương:
 
“…Mày đang ở đâu?”
 
“Tôi cũng muốn gặp tiền bối, nhưng giờ không được. Tôi còn có tiết chuyên ngành. Hẹn gặp sau nhé. Tạm biệt.”
 
“Này, này! Cúp máy rồi? Này!”
 
Vẻ điềm tĩnh giả tạo trở nên vô dụng. Đối phương nói xong điều muốn nói rồi ngắt liên lạc đột ngột, để lại sự bối rối hiện rõ trên mặt Ji Wook.
 
“…A, chết tiệt, sao lại thành ra thế này…”
 
Ánh mắt Ji Wook vô hồn nhìn vào khoảng không. Anh cắn chặt môi dưới đầy vết thương, vị đắng chát dâng lên trong miệng.
 
Kể từ khi cuộc gọi kết thúc đến giờ, anh vẫn như người mất hồn. Bị đơn phương ngắt máy, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh trải qua cảm giác này.
 
Suốt ngày hôm nay, chính xác là từ tối qua, hàng loạt sự kiện “lần đầu tiên” liên tiếp xảy ra. Dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng chúng tích tụ lại khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Như cả thế giới đang quay lưng với mình.
 
Ảo tưởng bị hại – thứ mà anh rõ ràng biết là không có thật, nhưng khi nhạy cảm quá mức thì chẳng thể làm gì khác. Đặc biệt là việc bị đối phương cúp máy trước, như một lời nhắc nhở đúng lúc về thân phận “kẻ yếu thế”, khiến tâm trạng anh hoàn toàn chạm đáy.
 
Kwon Ji Wook đứng như trời trồng một hồi lâu rồi mới bước đi, chọn ngẫu nhiên một quán cà phê nổi bật bước vào. Anh gọi một ly americano đá với nhân viên phục vụ luôn nở nụ cười, chẳng bao lâu sau đã mang đồ uống đến góc khuất ngồi xuống.
 
Anh cảm thấy cần phải sắp xếp lại tình hình. Với cái đầu vốn không mấy thông minh của mình, trước tình huống vừa đơn giản vừa phức tạp này, thật khó để thấu hiểu tường tận.
 
Tóm lại, một tên tân sinh viên vô liêm sỉ đã gia nhập câu lạc bộ. Cậu ta cho thuốc vào đồ uống của anh, chiếm đoạt anh, rồi còn tỏ ra bứt rứt khó chịu.
 
Một nghi vấn nảy sinh: Phải chăng từ đầu cậu đã nhắm vào anh, hay chỉ đơn giản là chờ đợi bất kỳ ai tiếp cận ly rượu đã tẩm thuốc? Nếu là trường hợp đầu, thì kẻ khả nghi nhiều vô kể; còn nếu là trường hợp sau, thì đích thị là một tên điên không thuốc chữa, không cần bàn cãi.
 
Ji Wook cắn móng tay cái, chợt bừng tỉnh. Sự bồn chồn chưa từng có khiến anh hình thành thói quen xấu vô cớ.
 
‘Vậy thì, sau khi gặp được cậu ta, rốt cuộc bản thân muốn làm gì? Đánh một trận trướ và sau đó thì sao? Bắt cậu ta xóa ảnh, thỏa mãn yêu cầu của mình…? A, chết tiệt. Không biết nữa.’
 
Ji Wook ban đầu cũng không ngờ mình lại có ngày vì ai đó mà bồn chồn đến thế. Lần đầu rơi vào mối quan hệ rối ren như vậy, đầu óc anh rối bời như tơ vò.
 
Chìm đắm trong những suy nghĩ vô bổ, Ji Wook tiếp tục cắn móng tay. Anh chợt kiểm tra giờ và nhận ra dù chẳng làm gì quan trọng, thời gian đã vô tình trôi qua 5 giờ chiều. Căn phòng thuê cách trường không gần, ý định về nhà cũng hơi kỳ cục. Dù sao lớp học chính thức cũng kết thúc lúc 6 giờ, đợi thêm chút nữa vậy. Ji Wook dùng ngón tay lau qua đôi môi khô nẻ, thở dài.
 
“‘Hẹn gặp sau’? Rốt cuộc là khi nào hả thằng khốn?”
 
Mỗi khi nhớ lại tiếng tin nhắn vang lên từ điện thoại của Kim Soo Hyuk trong phòng câu lạc bộ, sống lưng anh lại dựng đứng. Nếu lúc đó phản ứng chậm hơn chút nữa thì sao? Nếu Soo Hyuk phát hiện ra danh tính người trong ảnh, không, sớm hơn nữa, nếu hôm nay không gặp Soo Hyuk thì sao?
 
Đầu óc và lồng ngực căng cứng khó chịu, ngay cả sau khi trút giận, cơn thịnh nộ lại trào dâng, khiến anh đá mạnh xuống sàn nhà vô tội. Nhân viên phục vụ liếc nhìn Ji Wook đầy thận trọng.
 
Kwon Ji Wook cảm thấy bất an dù chẳng làm gì sai. Anh không biết tên tân sinh viên kia đã gây rắc rối gì trong lúc anh ngủ say sáng nay. Vì thế anh ngồi lì trong quán cà phê cả ngày, cố gắng lục soát khắp các trang web. Nào là tài khoản mạng xã hội đăng ảnh nhạy cảm, nào là trang web khiêu dâm đồng tính… anh gần như lật tung hết. Kết quả: chẳng tìm thấy gì.
 
Tuy nhiên, dù không thấy hình ảnh của mình, nỗi bất an vẫn nguyên vẹn. Cảm giác xấu hổ vì bị lộ bí mật giờ đã thành thứ yếu, quan trọng nhất là không được để bất kỳ ai nhìn thấy hình ảnh thảm hại của mình. Khôi phục lại nhân phẩm tan nát giờ là ưu tiên hàng đầu.
 
Lang thang lướt web vô định trong quán cà phê, thời gian lại một lần nữa trôi qua không thương tiếc, đã gần 6 giờ tối. Từ 5:56, Ji Wook đã ngồi không yên, đúng 6 giờ, anh lập tức gọi cho tên tân sinh viên.
 
“Tút… tút..”
 
– Vâng, tôi là Park Joo Yeon.
 
Đang chuẩn bị tinh thần nghe tiếng tút dài vô vọng, cổ họng khô rát vừa nuốt nước bọt thì bất ngờ tên đó lại bất ngờ bắt máy chỉ sau vài giây chuông. Ji Wook giật mình tỉnh táo, ho hắng mấy tiếng.
 
“Chà, giật cả mình. Đm…”
 
– Hả? Tiền bối?
 
Tân sinh viên – không, gã tự xưng là Park Joo Yeon (cái tên mà dù cố gắng đến mấy cũng không thể nhớ nổi khiến anh cảm thấy thất vọng) – có giọng điệu bất ngờ điềm tĩnh. Ji Wook hít một hơi sâu, thầm thề với lòng mình nhất định không để bị dẫn dắt như cuộc gọi vài giờ trước.
 
“Này, gặp mặt đi. Gặp nhau nói chuyện.”
 
– Hả?
 
“Mày làm thế chắc có lý do của mày.”
 
Dù là gì thì cũng gặp mặt nói đi. Ji Wook hạ giọng như đang đe dọa. Nhưng rõ ràng đối phương chẳng coi đó là gì nghiêm trọng.
 
“Cần tiền à? Cần thì nói, tao cho. Đừng hành hạ nhau nữa, được không?”
 
– Ồ, thật ạ? Bất ngờ quá, tiền bối tốt bụng thế. Nhưng nhà tôi giàu lắm, chẳng cần làm trò tống tiền xấu xí đâu, tôi sống thoải mái được mà.
 
Mồi nhử tiền bạc chẳng gây được phản ứng gì, ngược lại khiến Ji Wook thêm sốt ruột. Thông thường nguyên nhân khiến người ta trở nên xấu xa không phải đa phần là vì tiền sao?
 
Kwon Ji Wook bỏ qua việc bản thân đã đánh mất phẩm giá, dù tiền bạc dư dả nhưng vẫn nhíu mày.
 
“Không phải, đm, vậy rốt cuộc mày muốn gì? Thằng ngu này…! Đừng bắt người ta phát điên, nói lý do ra!”
 
– Lý do ạ? Không có gì đặc biệt.
 
“Vậy tại sao mày…?”
 
– Tôi thấy thú vị thôi.
 
“…”
 
“…Thú vị ư?”
 
‘Giờ mình có đang nghe nhầm không?’
 
Giọng nói đó đập mạnh vào màng nhĩ khiến Kwon Ji Wook thoáng hiện vẻ mặt ngơ ngác. Chỉ vì “thú vị” mà có thể bỏ thuốc vào đồ uống người khác, chỉ vì “thú vị” mà phát tán những bức ảnh đe dọa, chỉ vì “thú vị” mà thản nhiên ngắm nhìn kẻ khác vật vã trong lo âu?
 
Đầu óc choáng váng. Ji Wook buông thõng điện thoại khỏi tai, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình rồi chậm rãi áp máy trở lại. Nắm đấm siết chặt. Như đã đoán trước phản ứng của anh, Park Joo Yeon bật cười vui vẻ đúng lúc.
 
“Đùa thôi mà. Ừm, chỉ là trò đùa.”
 
“Mày…”
 
Anh nghẹn lời không nói tiếp. Không phải vì không có gì để nói, mà vì có quá nhiều thứ chất chứa đến mức không biết bắt đầu từ đâu.
 
– Tiền bối đang giận đây à? Nhưng thật lòng mà nói, thật sự rất thú vị. Nhìn tiền bối tức giận thế này, buồn cười quá đi mất.
 
Giọng Joo Yeon vang lên rành rọt, như thể đang cười khúc khích với bạn bè về trò đùa của mình. Nếu có bạn bè ở đó hỏi “Ai đấy? Tiền bối khoa mình à?”, hẳn cậu sẽ bình thản đáp: “Không, là tiền bối CLB thôi.”
 
Kwon Ji Wook im lặng đến khi đầu dây bên kia yên ắng hẳn mới chậm rãi liếm môi. Rồi anh thở ra âm thanh nặng nề như đang nhai nuốt cơn giận.
 
“…Sở thích… của mày… thật bẩn thỉu…”
 
– Vâng, tôi thừa nhận. Hồi nhỏ tôi nghịch ngợm lắm, toàn gây thương tích.
 
Joo Yeon tự nói một mình, thi thoảng lại “À, đúng rồi, nhớ ra rồi” như đang hồi tưởng. Trong khi Ji Wook còn đang cố gắng sắp xếp ngôn từ thì cậu đã cướp lời bằng giọng điệu tươi sáng như đang cười toe toét:
 
– Ôi, đã quá 6 giờ rồi. Hôm nay tôi học full tiết mệt lắm. Tiền bối đang rảnh chứ?
 
“Đừng lạc đề. Giờ nói mấy cái vô nghĩa này làm gì?”
 
Đáng lẽ phải là khoảng thời gian thư thái giữa các tiết học, nhưng chẳng có gì chán nản hơn. Giọng Ji Wook cũng phảng phất sự bất lực khó tả. Joo Yeon khẽ cười, hài lòng với phản ứng đó:
 
– Cả ngày hôm nay cứ như chó khát nước lo lắng đúng không? Tiền bối vất vả quá.
 
“Ai khiến tao thành thế này, chính là mày đấy.”
 
– Haha, thú vị thật.
 
Lời an ủi giả tạo đó chỉ khiến Ji Wook càng phẫn nộ. Chỉ vậy thôi. Không hề phủ nhận những gì đã làm. Rõ ràng cậu hiểu rõ tại sao Ji Wook phải bồn chồn suốt ngày. Và có vẻ Joo Yeon rất đắc ý với điều đó… Cảm giác đó… thật tồi tệ. Ji Wook bóp nát chiếc cốc giấy đã cạn từ lâu.
 
– Tôi đói rồi, đi ăn tối không?
 
“Thôi đủ rồi đấy. Không muốn nói thì cúp—”
 
– Không muốn gặp thì thôi vậy.
 
Joo Yeon tỏ thái độ kiên quyết khiến Ji Wook bất lực. Trong khuôn viên trường rộng lớn này, làm sao anh có thể tìm thấy cậu ta? Sống trong tâm trạng bức bối lâu như vậy quả thực không phải tính cách anh.
 
“…Ha… được thôi.”
 
Gặp mặt đi. Ừ thì gặp mặt, đm. Nếu gặp rồi vẫn không giải quyết được, vậy chỉ còn cách đánh đến khi một trong hai gục ngã. Ji Wook gãi đầu bực tức:
 
“Gặp ở đâu? Mày đang ở đâu?”
 
– Sau tòa nhà hoạt động sinh viên. Có bãi đỗ xe.
 
“Tao đi ngay, mày ra mau lên. Cúp đây.”
 
Lần này đến lượt Ji Wook cúp máy đột ngột. Nhưng tâm trạng chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Kẻ yếu thế cúp máy trước kẻ mạnh thì được lợi gì? Chỉ càng khiến anh thêm bứt rứt vì có thể đã hành động hấp tấp.
 
“Địt mẹ!”
 
Ji Wook đá mạnh vào thùng rác, khiến nhân viên phục vụ co rúm người sau quầy.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo