Chương 64
"Chẹp, đến giờ Joo Yeon vẫn chưa nói gì sao? Tên đó cũng hèn thật."
Lee Woo Jin đứng thẳng người, nhún vai.
‘Khi nào trò chơi nhàm chán này mới kết thúc?’
Hắn cũng tò mò không biết Park Joo Yeon đang nghĩ gì. Hình bóng Kwon Ji Wook có vẻ gầy hơn so với lần cuối cùng hắn nhớ.
Dù cố liếc nhìn, mắt anh vẫn không rời khỏi khuôn mặt Lee Woo Jin, vẫn mở to.
"Nhìn cậu cũng đáng thương."
Lee Woo Jin nghĩ. Kwon Ji Wook hay chính hắn, đều bị trói buộc bởi những hành động xấu xa trong quá khứ. Lee Woo Jin nhổ bọt máu xuống đất, bước đến bồn rửa mặt và cọ xát mạnh mẽ.
"Chết tiệt, mặt đẹp thế này hỏng hết rồi."
Miệng nói vậy nhưng hắn lại liếc nhìn Kwon Ji Wook.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Kwon Ji Wook tận hưởng cuộc sống yên bình, trong khi Lee Woo Jin lại lạc lối vì những lựa chọn tuổi trẻ, trở thành tay sai dưới đáy của tổ chức. Dù đó là con đường hắn chọn, hắn vẫn phải sống trong cảnh nịnh bợ, nghe lời. Chịu đựng những trận đòn, làm việc như nô lệ, luôn phải tuân lệnh.
Vì vậy, dù bị Kwon Ji Wook đánh thì hắn cũng coi như chuyện thường. Nhưng kẻ đáng thương trước mặt hắn dường như vẫn chưa nhận ra. Sống bao năm chưa từng sợ hãi, vậy mà lại bị thằng em ngốc đó của mình hạ gục dễ dàng. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy hơi thương hại. Lee Woo Jin kiểm tra khuôn mặt sưng tấy của mình rồi nhìn Kwon Ji Wook trong gương, khẽ "tsk".
"Bây giờ không phải lúc cãi nhau với tôi."
"Nói nhanh đi, mày quen Park Joo Yeon thế nào?"
"Xin lỗi, tôi đến đây chỉ để đi tiểu thôi, chuyện dài lắm. Không có sự đồng ý của Park Joo Yeon, tôi không thể tiết lộ chi tiết."
"..."
"Hả? Nhìn tôi thế cũng vô ích thôi... Chết tiệt... tiểu xong rồi. Nếu lãng phí thêm thời gian, Joo Yeon sẽ mắng chết, cậu biết mà?"
Kwon Ji Wook thấy bộ dạng cười nhạo kia vô cùng khó chịu. Dù chỉ giống Lee Sang Jin hay ai đó về ngoại hình, nhưng nụ cười đó khiến anh liên tưởng đến tên khốn đó. Kinh tởm, buồn nôn, muốn ói. Đặc biệt là khi nhận ra ánh mắt ẩn chứa trong nụ cười đó, anh càng ghét cay ghét đắng. Anh đã quá quen với ánh nhìn như thế—loại ánh mắt dâm loạn được che giấu bằng vẻ thờ ơ, như đang soi mói từng tấc da thịt anh.
Ngay cả Kim Soo Hyuk cũng bắt đầu thương hại anh. Lee Woo Jin thì vẫn vậy, lạnh nhạt, nửa như mỉa mai, nửa như đang quan sát một trò tiêu khiển. Ánh mắt của Lee Woo Jin khiến anh nhận ra sự thật phũ phàng, chẳng dễ chịu chút nào. Kwon Ji Wook cắn chặt môi dưới. Phải tránh ngay lúc này.
Kwon Ji Wook tổn thương lòng tự trọng. Nhưng chưa kịp xoay người, một lực kéo bất ngờ giữ lấy anh. Cánh tay ai đó siết ngang eo, ôm chặt. Tất cả diễn ra quá nhanh, khiến anh sững lại.
“Trước đó…” Giọng Lee Woo Jin thấp và đều, như đang nhắc đến điều gì rất bình thường. “… cậu cũng có thể dùng thứ nước khác. Hoặc là…”
"... Điên rồi...!"
Bàn tay còn lại của Lee Woo Jin luồn dưới lớp áo phông, chạm vào phần bụng mẫn cảm. Những ngón tay ấm áp, vuốt ve như thử cảm nhận độ mềm mại, rồi khẽ ép xuống vùng bụng dưới. Hắn thì thầm sát tai anh:
“Nước tiểu cũng có thể bắn vào đây… dễ dàng. Đúng không?”
“Rầm.” Như thể tiếng tim rơi mạnh xuống đáy.
Cơ thể phản bội ý chí. Căng cứng không kiểm soát, run lên từng nhịp nhỏ. Kwon Ji Wook nghiến chặt răng, quay đầu nhìn Lee Woo Jin với ánh mắt sắc lạnh. Trong khoảnh khắc ấy, cơn giận bùng lên dữ dội, mắt anh đỏ ngầu như thú bị dồn đến đường cùng.
"Thật sự... tên khốn này...!"
Anh run rẩy, không biết vì phẫn nộ hay vì sợ. Ngay khi đang dồn toàn bộ ý chí để tung ra một cú đánh nữa vào khuôn mặt đã ngừng rỉ máu của Lee Woo Jin, một giọng nói quen thuộc cất lên sát bên tai.
"Người đáng bị khiển trách không phải anh Ji Wook hyung, mà là anh. Đang làm gì vậy?"
"... Đến nhanh thật. Ha."
"Ah!"
Lee Woo Jin bối rối liếm môi rồi không do dự mà đẩy Kwon Ji Wook đang ngơ ngác ra. Ji Wook loạng choạng, suýt ngã, nhưng đã có một bàn tay níu lấy tay anh kịp lúc. Park Joo Yeon. Cậu nắm chặt lấy cánh tay Ji Wook, ánh mắt lướt qua khắp người anh như quét kiểm tra vết thương. Đôi mắt ấy toát ra vẻ lạnh lùng, pha chút trách móc không giấu giếm: "Sao anh có thể bất cẩn thế?"
Sau khi nhìn Ji Wook một lúc lâu, Joo Yeon mới lạnh lùng hỏi: "Còn chỗ nào không ổn nữa không?"
"Đừng nói nhảm. Tôi tự xử được."
"Lải nhải mãi mới nói, nhóc. Cậu ở đây từ khi nào?"
"Từ lúc ‘anh’ đánh anh."
"Thằng này, chỉ gọi mỗi Kwon Ji Wook là anh."
"..."
Joo Yeon không nói một lời. Cậu chỉ im lặng, nhìn chằm chằm vào Lee Woo Jin. Chính là kiểu im lặng khiến người ta phát điên. Chịu đựng ánh mắt âm u nhưng im lặng của Park Joo Yeon có lẽ đều khó khăn với bất kỳ ai. Lee Woo Jin khẽ gãi sau gáy, hắng giọng một cách gượng gạo.
"... Ahem. Bây giờ bắt đầu nghiêm túc nào."
Nói rồi, hắn vừa huýt sáo khe khẽ, vừa bước dài đến trước bồn tiểu, kéo phéc-mơ-tuya không chút ngại ngần.
Tiếng nước tiểu vang lên trong veo, vang vọng trong không gian kín mít. Nhưng không ai cười cũng không ai cử động.
Ở chung một phòng với Park Joo Yeon — mà lại là trong im lặng như thế — thực sự khiến người ta khó mà giữ bình tĩnh. Đúng lúc đó, cậu đột ngột vươn tay, nắm lấy cằm Ji Wook làm anh khẽ rùng mình.
Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền xuống, rồi lan dần khắp cổ, xuống ngực. Joo Yeon cúi sát, xoay cằm anh như đang lật giở một món đồ. Mỗi cái lắc đầu, mỗi cái liếc mắt như đang kiểm tra chất lượng một con hàng vừa bị vận chuyển đến — thô bạo, không kiêng nể, nhưng lại vô cùng tỉ mỉ. Đôi mắt đen kia chưa từng rời khỏi anh dù chỉ một khoảnh khắc.
"..."
"..."
Biểu cảm Ji Wook không thay đổi, chỉ để lại vẻ mặt khó hiểu. Park Joo Yeon cuối cùng thở dài nhẹ.
Lee Woo Jin vừa xong việc, vỗ nhẹ vai Joo Yeon bằng bàn tay ướt như tỏ ý cậu thoải mái "chơi đùa". Joo Yeon lạnh lùng nhìn theo Lee Woo Jin bỏ đi như không có chuyện gì. Người ngoài nhìn vào, chắc sẽ tưởng họ là người lạ, thái độ lạnh nhạt đến mức tối đa.
"Chúng ta cũng đi thôi."
Joo Yeon lập tức rời nhà vệ sinh, thu dọn ít đồ đạc, bỏ qua chiếc bàn chật ních, muốn lập tức dẫn Kwon Ji Wook đi. Kim Soo Hyuk có lẽ vẫn đang ung dung uống rượu. Ji Wook không dám nhìn xung quanh nữa, bước chân anh giờ nặng nề vì tâm trạng u ám.
Dù Joo Yeon kéo cơ thể Ji Wook một cách thô bạo, dù anh va vào bàn ghế và người khác đến đau đớn, Kwon Ji Wook vẫn thờ ơ. Không phản ứng. Như thể cảm xúc đã bị vét sạch từ lâu, chỉ còn lại vỏ rỗng không định hướng. Anh cứ để mặc bản thân bị dẫn đi, lảo đảo theo từng bước chân của Park Joo Yeon.
Mà Joo Yeon cũng chẳng khá hơn. Cậu biết rõ mình đã lừa dối Ji Wook. Không phải vì lý do chính đáng, không phải vì bắt buộc – chỉ là cố ý.
Bước ra ngoài, con phố vắng lặng hơn nhiều so với vài giờ trước. Không khí lạnh bao trùm, thấm vào tận da thịt. Thế mà Park Joo Yeon lại dừng lại ngay giữa đường, nắm chặt vai Ji Wook, ép anh đối mặt.
"Nghe thấy gì rồi?"
"... Nghe quá nhiều thứ kỳ lạ, không biết đâu mà lần."
Anh tránh ánh mắt của Joo Yeon. Luôn luôn là như vậy. Bởi vì anh hiểu – ánh mắt đó quá nguy hiểm.
Người làm anh tổn thương sâu nhất, chính là Park Joo Yeon. Nhưng chính anh cũng không thể cưỡng lại thứ sức hút đó. Nhất là khi chỉ còn lại hai người.
"... Vậy thì coi như không nghe thấy gì."
Park Joo Yeon thản nhiên buông lời như ra phán quyết.
Nếu đã vậy, chi bằng đừng kéo anh ra khỏi đó ngay từ đầu. Đáng lẽ nên phớt lờ yêu cầu ra ngoài của anh. Sự thương hại một phía này dẫn đến kết quả như vậy, còn trách ai được? Nếu sự hận thù có thể phai nhạt chỉ sau vài tháng, thì ngay từ đầu đã không nên bắt đầu. Park Joo Yeon khẽ cau mày. Lần này, chính cậu cũng thấy ghét cái cách mình đã xử lý mọi chuyện.
Nghe lời nói quyết đoán nhưng vô lý của Joo Yeon, Ji Wook nhìn thẳng vào cậu. Dù chỉ một giây, ánh mắt anh lóe lên sự thù địch.
‘Coi như không nghe thấy?’
"Những lời đó... dễ nói thế sao? Kim Soo Hyuk đang làm gì?"
"Ra khỏi nhà vệ sinh như vậy..."
Dù là anh bảo cậu ta đi, nhưng nghĩ đến cảnh Kim Soo Hyuk ở cùng những kẻ khó ưa đó, lòng anh không yên. Tất nhiên, cũng có thể không như anh nghĩ, cậu ta không ngồi xuống mà ra ngoài hóng gió ngay.
"..."
Ji Wook thở dài nhẹ. Park Joo Yeon vẫn nắm chặt vai anh.
"Có gì không hài lòng không?"
"... Không."
"Không?"
Park Joo Yeon bật cười. Gương mặt tái nhợt tạm bỏ qua, nhưng điều đáng chú ý nhất là sự thay đổi rõ rệt trong thái độ của anh trước và sau khi nói chuyện với Kim Soo Hyuk. Như thể vừa chịu một cú sốc lớn, chỉ cần chạm nhẹ là đổ gục. Dù vậy, vẫn có thể mỉm cười vào lúc này quả là khó.
"Gương mặt trông như sắp ngất, nhưng chẳng hề gì. Anh nghe tôi nói kỹ đây."
"..."
"Dù tiền bối đó có nói gì, tình hình hiện tại có thay đổi không? Không. Những gì anh nghe được, thực ra chẳng quan trọng lắm đâu."
Cậu biết tại sao Kwon Ji Wook bị tổn thương. Park Joo Yeon tưởng mình biết. Luôn nghĩ Kim Soo Hyuk chỉ là kẻ thua kém Kwon Ji Wook, nhưng hóa ra hắn ta lại biết rõ nội tình của anh, có lẽ vì những bức ảnh đó đã làm gì đó không thể tha thứ, khiến hắn xấu hổ không chịu nổi. Với suy đoán đó, Park Joo Yeon im lặng chờ câu trả lời của Kwon Ji Wook, nhưng không phải vậy.
"Vậy tại sao cậu nói dối?"
"Hả?"
"Nếu Kim Soo Hyuk thực sự không thành vấn đề, thì cậu đã nói là mình có thể tung ảnh của tôi khắp nơi rồi, không phải sao?"
Trong muôn vàn rắc rối của Kwon Ji Wook, điều khiến anh đau lòng nhất là Park Joo Yeon đã nói dối anh. Chẳng lẽ để xin lỗi, để được Park Joo Yeon tha thứ, anh sẵn sàng quỵ lụy, bị giam cầm đến giờ? Chỉ để chuộc lại quá khứ mà anh thậm chí không hiểu?
Từng tin tưởng lời Joo Yeon, nhưng giờ đây, hạt giống nghi ngờ đã nảy mầm trong lòng.
"Lúc đó nói một tiếng là xong, thừa nhận ảnh do mình gửi, vậy thì... Lúc đó, không biết tôi sẽ làm gì, nhưng ít nhất mọi chuyện đã qua rồi. Nhưng bây giờ, bắt buộc phải để cậu ta nói ra thì tôi nhất định phải nghe sao?"
"Anh."
"Nếu tôi sai, cứ dẫn về nhà dạy dỗ là được? Tôi sẽ chấp nhận tất cả. Nhưng... tại sao phải dồn tôi vào đường cùng như vậy?"