Tư Duy Ngược - Chương 85

Chương 85

Con người của quá khứ  từng đắm chìm Kwon Ji Wook không thể biến mất chỉ sau một đêm. Park Juyeon phải ép mình không lên sân thượng trong giờ nghỉ trưa và phải đấu tranh để ngăn những ký ức về đêm đó quay lại.
 
"......"
 
Mặc dù về mặt kỹ thuật vẫn là một phần của nhóm, Park Joo Yeon giờ đây giữ khoảng cách, vẫn khoác lên mình danh hiệu "đại ca" rỗng tuếch. Ngay cả khi cậu uể oải nằm dài trên bàn suốt buổi học, không ai dám chạm vào. Thực ra, cậu ước có ai đó nói chuyện với mình. Khi cậu nằm gục đầu trên bàn, nhìn vô hồn lên bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của cậu.
 
"Joo Yeon này."
 
Một bàn tay ngập ngừng nhẹ nhàng chạm vào vai cậu. Park Joo Yeon từ từ thẳng người dậy, động tác chậm chạp. Khi cậu ngẩng đầu lên xem đó là ai, cậu thấy một bạn học đeo kính với vẻ ngoài hiền lành, đang lắp bắp.
 
“Uh, có một anh khóa trên đang tìm cậu.”
 
"...Vậy sao?"
 
Park Joo Yeon nở một nụ cười nhợt nhạt, ấn đầu ngón tay vào mí mắt sưng húp của mình. Cậu nghĩ sẽ không có ai tìm mình vì cậu chỉ là một kẻ ngoài cuộc bị ép buộc vào vòng tròn của họ. Điều đó thật bất ngờ. Mặc dù vậy, cậu vẫn chưa sẵn sàng – trái tim cậu vẫn còn rất bất ổn. Hiện tại, cậu không muốn gặp Kwon Ji Wook, cũng không muốn thấy những người xung quanh anh ta.
 
Và cậu sợ rằng những người khác cũng sẽ phản ứng giống như Kwon Jiwook. Nhìn lại, cậu đã quá ngây thơ. Đem những lời đùa kiểu "hai người đang hẹn hò à", "có chuyện gì vậy" của mọi người ra làm thật, vốn đã không bình thường.
 
"Bảo anh ấy tôi không có ở đây được không?"
 
"Ừ, biết rồi."
 
"Cảm ơn." 
 
Park Joo Yeon cong mắt thành nụ cười – một thói quen đến giờ. Sau khi tiễn bạn mình đi, cậu lại gục xuống bàn. Vài phút sau, một giọng nói quen thuộc vang vọng từ xa.
 
"Ở đó nhìn rõ mồn một. Và mày mong tao tin là mày không có ở đây sao? Nghiêm túc đấy à?”
 
"À, đó là..."
 
“Mày nghĩ tao đang đùa à, đúng không?”
 
Giọng nói mà cậu khao khát được nghe giờ đây đang gầm gừ giận dữ với người khác. Vẫn nằm đó, Park Joo Yeon do dự. Cậu không đủ can đảm để đối mặt với Kwon Jiwook, nhưng cậu cũng không muốn một học sinh vô tội bị vạ lây.
 
Sự phân vân không kéo dài. Nhìn từ góc độ khách quan, Kwon Ji Wook là người nếu không làm thế sẽ thật sự bị đánh. Park Joo Yeon lê bước đứng dậy, đi về phía cửa sau.
 
"Chỉ một cú đấm này thôi..."
 
"Anh."
 
Kwon Ji Wook đang giơ tay định nắm lấy thì giật mình dừng lại khi nghe tiếng gọi quen thuộc. Anh quay đầu, đối mặt với người vừa gọi, gương mặt bình thản như chưa từng nổi giận với Park Joo Yeon, nếu không muốn nói là lạnh lùng.
 
“Chà, Park Joo Yeon. Mày đã cố tình tránh mặt tao, hả?”
 
“Em nghĩ em làm anh khó chịu, anh…”
 
"Ai biết được."
 
Dù sao thì, đó cũng là một khuôn mặt mà cậu đã lâu không gặp. Vẫn đẹp trai như mọi khi, Park Joo Yeon nghĩ. Cậu cảm thấy một niềm vui kỳ lạ chỉ từ việc nhìn thấy Kwon Jiwook một lần nữa. Nhưng đồng thời, cậu không thể gạt bỏ ký ức về cái nhìn ghê tởm mà cậu đã nhận được trước đó. Cậu không thể để cảm xúc của mình lộ ra.
 
“Này. Tao chưa bao giờ trả lời mày lúc đó, đúng không?”
 
Nhưng cảm giác này thật kỳ lạ. Với Park Joo Yeon, biểu cảm của Kwon Ji Wook có gì đó khó tả... Dù vô cảm, nhưng đôi mắt đối diện lại như ẩn chứa chút căng thẳng và phấn khích. Như một đứa trẻ sắp nghịch ngợm. Hoặc như một đứa trẻ vừa phát hiện món đồ chơi mới.
 
Rốt cuộc tại sao? Park Joo Yeon giận đến giọng run lên. Rõ ràng, anh ta đã quên chuyện hôm đó, hoặc coi đó là trò đùa. Nhưng dù thế nào đi nữa, làm sao anh có thể đùa giỡn với cảm xúc của người khác như thế này? Thấy sắc mặt Park Joo Yeon dần cứng đờ, Kwon Ji Wook bật cười, nắm lấy cổ tay cậu kéo ra khỏi lớp.
 
“Đi với tao.”
 
“Anh, đợi đã. Sắp vào lớp rồi.”
 
“Thì sao?”
 
“Chúng ta đi đâu? Anh đưa em đi đâu?”
 
“Mày ồn ào thật đấy. Mày không thể im lặng một giây được sao?”
 
Kwon Ji Wook không kiềm được cười, như thể vẻ sốt ruột bất an của Park Joo Yeon chỉ để mua vui cho anh. Từ khoảnh khắc đó, cậu cảm nhận được thứ gì đó khác biệt hoàn toàn. Bước chân Park Joo Yeon trở nên mạnh mẽ hơn.
 
"Em không đi."
 
"Gì cơ?"
 
"Em nói là không đi. Buông ra."
 
Kwon Ji Wook cười khẩy. Gương mặt sống động như mọi khi. Chính biểu cảm đó khiến Park Joo Yeon cảm thấy bất an. Cậu sợ đôi mắt sáng lấp lánh, không kìm nén được tò mò của Kwon Ji Wook. Park Joo Yeon không chỉ dừng bước, còn hoảng hốt lùi lại, Kwon Ji Wook liền siết chặt cổ tay cậu hơn, gầm gừ:
 
“Này, thằng nhóc. Mày nghĩ mày là ai mà quyết định chúng ta có đi hay không? Sợ hãi cái gì? Mày thậm chí còn không biết chúng ta đi đâu.”
 
“Em không biết. Đó là lý do tại sao em hỏi anh nói cho em biết. Điều đó khó đến vậy sao?”
 
“Mày biết mày đang rất thô lỗ đúng không?”
 
“…”
 
“Có chuyện gì vậy, Joo Yeon? Mày không nói là mày thích tao sao? Đó là cách mày nói chuyện với người mày thích à? Mày đang làm tổn thương cảm xúc của tao đấy, mày biết không.”
 
"...Gì cơ?"
 
Mắt Park Joo Yeon mở to. Cậu không thể hiểu tại sao những lời đó lại được nhắc đến bây giờ. Những cảm xúc dịu dàng mà cậu đã say sưa thú nhận đã biến thành những con dao găm chĩa vào cậu. Đó không phải là lý do cậu nói những điều đó. Cậu không chia sẻ cảm xúc của mình chỉ để chúng bị coi nhẹ như vậy. Đôi môi hơi hé mở của cậu run rẩy, rồi từ khe hở thoát ra tiếng thở dài vô thức.
 
“Vậy thì… anh có nghĩ rằng đối xử với người thích mình như thế này là được không?”
 
“Nghe mày nói, có người có thể nghĩ tao đánh mày hay gì đó. Huh? Mày bị làm sao vậy?”
 
Park Joo Yeon không thốt nên lời. Cậu cúi gằm mặt tái nhợt vì buồn bã, cắn chặt môi dưới. Làm sao một người có thể thay đổi thái độ dễ dàng như trở bàn tay. Suy nghĩ trở nên hỗn loạn.
 
‘Đúng rồi. Đây mới là con người thật của anh ta. Anh vẫn luôn là như vậy. Mình chỉ đang tự lừa dối bản thân.’
 
Kwon Ji Wook thong thả ngắm cảnh tượng ấy, rồi đột ngột kéo tay cậu, đi về một hướng. Park Joo Yeon không nói gì, để cơ thể bị lực kéo ấy dẫn đi. Cuộc đối thoại ngắn ngủi đã khiến cậu kiệt sức.
 
Nơi họ đến là một nơi hẻo lánh nhưng quen thuộc – một nhà kho mà họ thường xuyên ghé thăm cùng nhóm của mình. Đó là một nhà kho thiết bị thể dục bẩn thỉu, bụi bặm, chỉ lác đác vài tấm thảm cũ. Không khí ẩm mốc và ngột ngạt của nơi này càng làm tăng thêm sự bất an. 
 
Khi họ đến lối vào, Park Joo Yeon dừng bước và nhìn lên Kwon Jiwook, người bắt đầu nói như thể hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này.
 
“Này, Joo Yeon. Sau những gì mày nói, tao đã hỏi han về mấy chuyện này… và chết tiệt, nó thật hấp dẫn.”
 
“…Cái gì?”
 
“Họ nói mấy thằng gay quan hệ tình dục qua đường hậu môn.”
 
Gương mặt Park Joo Yeon đang ngơ ngác nhìn Kwon Ji Wook dần biến dạng. Sau đó, như thể nhận ra điều gì đó theo bản năng, cậu giật mình và cố lùi lại, nhưng Kwon Jiwook nắm chặt cậu. Hắn cúi xuống, mặt chỉ cách vài inch, gần đến mức đáng sợ. Park Joo Yeon không thể thoát được nên bất động, chỉ biết co rúm vai. Đôi mắt to như muốn lồi ra khỏi hốc mắt không ngừng dao động đầy bất an.
 
“Có thật không? Trả lời tao đi. Mày là gay, đúng không?”
 
“E-em không biết gì về chuyện đó cả!”
 
“Đừng có nói dối tao. Một thằng trông như mày mà vẫn còn trinh tiết sao? Điều đó còn khó tin hơn. Dừng nói dối đi, được không?”
 
“Anh Ji Wook, đợi đã--ực!”
 
Kwon Ji Wook đột ngột đẩy Park Joo Yeon vào khe cửa kho hé mở. Gần như đồng thời, Park Joo Yeon ngã vật xuống sàn, cố co chân lùi lại, nhưng Kwon Ji Wook thuần thục leo lên người cậu, chiếm thế thượng phong. Dù ánh sáng ngược khiến khó nhận rõ gương mặt Kwon Ji Wook, nhưng sự dâm đãng chưa kịp che giấu vẫn lộ rõ.
 
“Ha, chết tiệt… Tao đáng lẽ phải biết từ cái cách mày cười toe toét và chớp mắt với tao. Làm sao mày có thể kiềm chế được lâu đến vậy, muốn làm chuyện này với tao?”
 
“Anh, chuyện này không đúng… chuyện này không phải…”
 
“Tại sao mày lại tỏ ra ghét bỏ nó? Mày biết tao giỏi chuyện này mà, đúng không? Tao sẽ làm cho mày. Nếu người mày thích đề nghị, mày nên biết ơn và cứ dang rộng ra.”
 
“Em không muốn! Anh, em không muốn chuyện này! Chuyện này--ực!”
 
“Wow… haha. Thực ra nghĩ đến bây giờ, tao hơi buồn nôn. Không chắc tao có thể làm được không.”
 
Kwon Ji Wook thì thầm, môi khẽ chạm vào vùng xương quai xanh của Park Joo Yeon. Rõ ràng, bản thân vẫn chưa thể buông bỏ tình cảm với Kwon Ji Wook. Vẫn thích người này. Nhưng chuyện này… chuyện này lại là một chuyện khác. Jiwook không hiểu rằng những hành động liều lĩnh như vậy có thể xé nát tâm trí một người ra từng mảnh, đặc biệt là khi nó đến từ người mà họ yêu thương sao?
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo