Tuy Tôi Không Phải Là Guide Định Mệnh Của Anh - Chương 5

Bản dịch Tuy Tôi Không Phải Là Guide Định Mệnh Của Anh của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 5

Tác giả: 누룽지파티초대장

Dịch: Nghi

Tôi nắm lấy chiếc túi bị vứt sang một bên, lục lọi, lấy ra một gói khăn ướt và lau qua loa vết máu trên mũi. Không có gương, tôi không thể nhìn rõ, nhưng cảm giác đã khá ổn.

Tôi ném cả gói khăn ướt vào mặt Gye JoonMin. Anh ta tự nhiên bắt lấy giữa không trung và bắt đầu lau mặt mình. Sao anh ta vẫn đẹp trai dù bị chảy máu mũi vậy? Thế giới thật bất công.

"Gye Joon Min."

"Gì?"

"Tôi không nói chúng ta nên hình thành một cặp. Tôi chỉ nói tôi sẽ dẫn dắt anh cho đến khi Guide mà anh đang tìm xuất hiện. Cứ coi tôi như một bộ sạc có dây vậy. Đáng buồn là tôi không có khả năng sạc không dây."

"Cậu được lợi gì?"

Sao thằng này lại đa nghi thế nhỉ? Bộ có ai đã lừa hắn ta một vố đau hay sao?

"Người ta chỉ hành động vì lợi ích cá nhân sao?"

"Cậu làm chuyện này không vì lý do gì ư?"

Mắt Gye Joon Min mở to. Hắn ta không hề mỉa mai — mà thực sự có vẻ ngạc nhiên. Thật tình, hắn ta trông hơi giống một con thỏ, khá dễ thương.

Vì hắn dễ thương, tôi sẽ chia sẻ một chút cảm xúc thật của mình.

"Chỉ là… tôi không muốn mọi người bị tổn thương vì cơn thịnh nộ của Esper. Chỉ vậy thôi."

Để không ai khác như tôi phải trải qua điều đó. Tôi nuốt phần còn lại của câu nói vào trong.

"..."

Gye Joon Min mím môi, nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ như thể đang nhìn một sinh vật quý hiếm. Cảm giác lúng túng khiến tôi khó chịu, bĩu môi và càu nhàu.

"Lý do thế còn chưa đủ tốt sao? Hay tôi phải thuê luôn một phòng hội nghị để thuyết trình không? Liệu anh có hài lòng nếu tôi tuyên bố đó là vì hòa bình thế giới hay điều gì đó vĩ đại không?"

Dù vậy, hắn ta vẫn không nói gì. Thôi nào, nói gì đi chứ. Sao hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi lo lắng vậy? Để che giấu sự lo lắng, tôi liếc qua vai hắn ta không vì lý do gì.

Rồi tôi nghe thấy một tiếng thở dài, và cuối cùng, đôi môi quý giá của Gye Joon Min cũng mở ra. Giọng hắn ta nhỏ đến mức tôi phải cố gắng lắng nghe.

"...Nếu là tạm thời và không phải chuyên trách, tôi đồng ý."

Trong một thoáng, tôi nghĩ mình đã nghe nhầm.

Tôi đã mong hắn sẽ nói không đời nào, biến đi, đồ khốn, hoặc biến đi, đồ khốn, tôi không làm đâu.

Tôi đã nói ra điều đó khi nghĩ mình chẳng có gì để mất. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ thực sự nhận được sự đồng ý của anh ta.

Mà thôi, không có thời gian để ngẩn ngơ đâu. Hắn ta có thể thay đổi ý định ngay thôi. Như người ta thường nói, phải biết rèn sắt khi còn nóng.

"Đúng rồi, đúng rồi, ý tôi là vậy đó. Cuối cùng, chúng ta cũng cùng chung suy nghĩ."

"..."

Vì lý do nào đó, tâm trạng hắn lại tồi tệ trở lại, đôi môi mím chặt với vẻ mặt hờn dỗi. Làm vậy với đôi môi đầy đặn, xinh đẹp đó thật quá đáng mà? Ư ư, sao hắn ta vừa đáng yêu vừa đáng ghét thế nhỉ?

"Tôi không bảo anh phải nhận dẫn dắt mỗi ngày, chỉ khi anh cần thôi. Tôi nói sai à?"

"...Cậu nói đúng, nhưng chuyện này cứ khiến tôi tức điên lên. Mẹ nó thật chứ."

"Anh nghĩ tôi là thánh à? Tôi thì khác gì, đồ khốn nạn rác rưởi."

Tôi đưa tay phải về phía Gye JoonMin. Hắn ta nhìn tôi đầy nghi ngờ. Chắc là do khi nãy tôi mới dẫn dắt hắn ta khi chúng tôi nắm tay. Chậc, thằng này đa nghi thật, hắn nghĩ tôi sẽ dùng lại trò cũ hai lần sao?

Tôi lắc tay để thúc giục hắn, và hắn ta miễn cưỡng nắm lấy. Chúng tôi bắt tay vài lần, hời hợt, để chốt thỏa thuận.

"Giờ thì buông tay tôi ra đi, thằng nhóc con."

"Ai cũng nghĩ tôi đang cầu xin được nắm tay anh ấy chứ."

Tôi thực sự chỉ định bắt tay rồi thôi, nhưng Gye JoonMin lại chọc tức tôi lần nữa.

Tôi là một người "ăn miếng trả miếng". Tôi quyết định giữ vững nguyên tắc đó lần này.

"Áu! Thằng điên!"

Tôi len lỏi một chút dẫn dắt, và Gye Joon Min giật nảy mình. Tâm trạng tôi lập tức được cải thiện.

Đây là khởi đầu cho mối quan hệ dài lâu, phức tạp của chúng tôi. Và nó cũng là khúc dạo đầu cho giai đoạn dẫn dắt tạm thời dài nhất trong lịch sử — sáu năm.

Các giai đoạn dẫn dắt tạm thời thường không kéo dài lê thê. Một là đôi bên hợp nhau và hình thành một cặp, hai là không hợp và chia tay, nên thường sẽ được giải quyết nhanh chóng.

Một giai đoạn dẫn dắt tạm thời kéo dài nhiều năm là cực kỳ hiếm. Sáu năm ư? Chưa từng nghe thấy. Trời ơi, Gye Joon Min và tôi cứ phá kỷ lục của Trung Tâm mãi.

Dù sao thì sau thỏa thuận ngày hôm đó, Gye Joon Min đã trở nên tương đối hiền lành hơn. Tất nhiên, đó chỉ là tương đối. Hắn ta vẫn gầm gừ, gây sự và đấm đá bất cứ khi nào nhìn thấy tôi.

Tôi không phải là người chịu thua. Tôi, Won Yoo Gyeol, sống theo phương châm "ăn miếng trả miếng," vận dụng phép toán kỳ diệu là đổi ba nắm xôi lấy một nắm gạo. Xem ai chết trước, đồ khốn nạn.

Khi chúng tôi thông báo sẽ có giai đoạn dẫn dắt tạm thời, Trung Tâm đương nhiên hoan nghênh nồng nhiệt. Các nhân viên quá khích đã không tránh khỏi việc làm hỏng chuyện.

…Họ đã gây ra tội ác tày trời khi cho tôi vào cùng trường và cùng lớp với Gye Joon Min.

Bây giờ, hãy tưởng tượng hai tên cứ vài tuần lại đánh nhau sống chết vì chuyện dẫn dắt. Điều gì sẽ xảy ra khi bạn ném họ vào một môi trường hạn chế như trường học?

Rõ ràng, chúng tôi đánh nhau mỗi ngày. Chúng tôi đánh nhau trên đường đến trường, trong buổi chào cờ, trong giờ học, giờ giải lao, giờ ăn trưa, trong buổi chào cờ cuối buổi, khi dọn dẹp, và trên đường về nhà.

Tôi sẽ thành thật thú nhận. Khi nghe tin mình phải chuyển đến trường của Gye Joon Min, tôi đã hơi vui. Không, thực ra, tôi đã vui đến mức nhảy cẫng lên chín tầng mây. Được mặc cùng đồng phục với Gye Joon Min và trải qua những ngày tháng học đường với hắn ta — làm sao trái tim tôi không đập loạn xạ được chứ?

Bạn biết mà. Xem phim truyền hình hay điện ảnh lấy bối cảnh trung học, bạn sẽ cảm thấy sự phấn khích tươi mới, xao xuyến đó… Tôi đã mơ về một cuộc sống trung học như vậy.

Mặc đồng phục của trường trung học trực thuộc Trung Tâm Trung ương, tôi quyết tâm rằng mình phải chăm ngoan. Không đánh nhau. Không mất bình tĩnh. Không túm cổ áo hắn ta. Không đấm đá. Không đá vào hạ bộ hắn. Tôi đã thề những lời đó vô số lần.

…Chết tiệt, tất cả đều vô ích.

Bất chấp những quyết tâm tuyệt vọng của tôi, tên Gye Joon Min chết tiệt đó cứ chọc tức tôi mọi lúc. Hắn ta cứ chọc ngoáy tôi khi tôi đang cố gắng sống tử tế và nhẹ nhàng. Tất cả là lỗi của hắn.

"Đừng đâm sau lưng đồng đội của mình nữa. Bộ lùn cũng làm lương tâm cậu nhỏ nhen theo à?"

"Đã là Esper thì hẳn anh phải xử lý được loại khiếm khuyết này chứ. Còn nhỏ nhen ư? Phía tôi thoáng thế kia mà. Anh biết mà không chuyền — nghĩ tôi không nhận ra à?"

"Cậu chỉ biết viện cớ Esper khi bản thân gặp bất lợi thôi."

"Bất lợi? Tôi chỉ đang khiến trận chiến này trở nên công bằng thôi."

"Cái thể loại nhảm nhí gì thế?"

"Gì, sợ à? Nếu sợ thì cứ chết quách đi."

"Chậc, tôi không thể cứ để chuyện này..."

Chúng tôi lại túm cổ áo nhau. Những người bạn đang chơi bóng đá với chúng tôi giằng bóng ra khỏi chân chúng tôi.

"Này, này, chúng nó lại gây sự rồi."

"Hai đứa nó cùng đội mình mà, đúng không? Myung Jin, vào đội mình đi. Chúng ta cần cân bằng số lượng."

"Được rồi."

Dù chúng tôi có đánh nhau sống chết hay không, những người bạn của chúng tôi cũng sẽ không quan tâm và tiếp tục chơi bóng đá. Dạo gần đây là như vậy.

Nhưng hông phải lúc nào cũng thế. Lúc đầu, mọi người đều căng thẳng, cố gắng ngăn cản, xoa dịu và lo lắng cho chúng tôi. Họ thậm chí còn tổ chức những dịp đặc biệt để thúc giục chúng tôi hòa giải.

Một số bạn cùng lớp thậm chí còn cùng nhau viết bản báo cáo cho chúng tôi. Nó ghi những thứ như: đừng đánh nhau nữa, hãy hòa thuận, đừng gây mất trật tự trong căng tin vào bữa trưa mà hãy ra sân mà đánh nhau, người yêu cãi nhau cũng chỉ như húc đầu vào đá vậy… Ai dám viết cái phần "người yêu cãi nhau" đó, tôi thề sẽ tìm ra và bắt kẻ đó trả giá.

Nhưng sau khoảng một tháng, mọi người trở nên thờ ơ. Dù tôi làm Gye Joon Min chảy máu mũi hay Gye Joon Min vặn tay tôi, họ đều không quan tâm và chỉ tiếp tục công việc của mình. Con người quả thực là loài sinh vật biết cách thích nghi. Cuối cùng, họ coi chúng tôi như những đồ vật cố định trong lớp.

Các giáo viên thì cố gắng can thiệp lâu hơn một chút so với học sinh. Nhưng sau một học kỳ, họ đã thỏa hiệp đến một mức độ nào đó. Họ cho rằng chúng tôi khó mà không đánh nhau, nên chỉ yêu cầu chúng tôi giữ chừng mực. Họ chỉ khăng khăng chúng tôi không được lôi kéo học sinh khác hoặc làm hư hại tài sản nhà trường.

Giữa học kỳ có tin đồn về việc tách chúng tôi ra các lớp khác nhau, nhưng chúng tôi vẫn học cùng lớp cho đến khi tốt nghiệp. Có tin đồn rằng Trung Tâm đã nhúng tay vào chuyện này. Người ta bảo họ đã yêu cầu nhà trường giữ chúng tôi cùng lớp và họ sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn.

Có hệ thống giáo dục đang hoạt động, và trên đó đứng sừng sững một Trung Tâm, có lẽ đó là vì trường thuộc nền tảng của Trung Tâm. Đó là thực tế khắc nghiệt của hệ thống giáo dục nước ta.

Trong môi trường như vậy, tôi đến phòng y tế thường xuyên hơn phòng vệ sinh. Nó trở nên quen thuộc đến mức cảm giác như ở nhà. Y tá trường thở dài nặng nề, nói rằng cô phải đặt băng gạc và thuốc mỡ nhiều gấp mấy lần vì chúng tôi.

Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi là một người đã nghỉ hưu nhưng đã trở lại dạy học vì buồn chán. Có tin đồn ông là chủ một tòa nhà. Có lẽ vì vậy mà ông đến với chúng tôi với suy nghĩ: "Thôi, trẻ con lớn lên thì phải đánh nhau." Kết quả là, các buổi chào cờ đầu buổi và cuối buổi thường diễn ra với cảnh chúng tôi đánh nhau ở cuối lớp như một tiếng nhạc nền đơn thuần.

Giáo viên chủ nhiệm dễ tính đó chỉ tức giận đúng một lần duy nhất.

Lúc đó, năm học sinh được giao nhiệm vụ dọn dẹp phòng học tiếng Anh. Chúng tôi đều đồng ý rằng không cần quá nhiều người, nên chúng tôi quyết định chơi oẳn tù tì để chọn ra hai người. Không may thay, tôi thua, và Gye Joon Min - với kỹ năng oẳn tù tì tệ hại của mình, là người chiến thắng xui xẻo còn lại.

Bản dịch Tuy Tôi Không Phải Là Guide Định Mệnh Của Anh của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo