Tuy Tôi Không Phải Là Guide Định Mệnh Của Anh - Chương 8

Bản dịch Tuy Tôi Không Phải Là Guide Định Mệnh Của Anh của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 8

Tác giả: 누룽지파티초대장

Dịch: Nghi

Tôi lén liếc sang Gye Joon Min. Hắn ta đang dùng tay quạt cho mình, nên cái nóng không phải là nói dối. Ngay cả một Esper hạng S cũng không chịu nổi bộ đồng phục mùa đông của Trung Tâm, nhỉ? Chắc Esper cũng chẳng đặc biệt gì đâu.

Ánh mắt tôi dừng lại trên cặp đùi săn chắc của hắn. Cơ tứ đầu đùi dày cui hiện rõ dưới lớp vải.

Ha, tôi ghen tị quá. Tôi muốn có cái đó. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ tập tạ đổ mông và chùng chân nặng hơn, tăng tạ cho bài tập cơ tứ đầu đùi và đẩy chân… Chết tiệt, tôi ghen tị quá…

Cơ thể tôi không dễ lên cơ, nên tôi phải tập luyện vất vả hơn người khác vài lần. Trong khi đó, Gye Joon Min hầu như không tập thể dục mà trông vẫn như thế này. Hắn ta lên cơ chỉ bằng cách hít thở thôi. Đồ khốn xảo quyệt, đồ khốn gian lận, sống cuộc đời quá dễ dàng.

Tôi không phủ nhận những khối cơ bắp phát triển tự nhiên thông qua hoạt động thực tế. Nhưng xét việc hắn chẳng làm gì vào những ngày nghỉ, việc phát triển cơ bắp là quá mức so với cường độ tập luyện của hắn ta. Tôi ghen tị đến phát điên…

Là một Esper đã giúp hắn có một khởi đầu thuận lợi, và cứ như thể hắn ta còn có thêm đôi cánh vậy. Thêm vào sự ngạo mạn trơ trẽn thì càng khiến người khác phát điên.

Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Gye Joon Min liếc nhìn tôi. Sau đó, hắn nhìn thẳng về phía trước và lẩm bẩm.


"Sao cậu cứ nhìn hạ bộ của tôi cứ như biến thái vậy?"


Giọng nói trầm, mượt mà của anh ta nghe dễ chịu đến khó chịu. Nội dung thì càng khó chịu hơn.


"Im đi. Tôi không nhìn chỗ đó."


Huyết áp của tôi tăng vọt khi bị gọi là biến thái không lý do.


"Ghen tị à?"

"Đồ khốn nạn, tôi nói tôi không nhìn chỗ đó."

"Không cần nhìn - rõ ràng mà. Nhóc bé tí."


Giọng điệu chế giễu của hắn ta thật khó chịu. Ư, một cú đấm sẽ biến giấc mơ của tôi thành hiện thực.


"Nhóc bé tí 1m84 ở đâu ra?"

"Có phải nói chiều cao của cậu đâu."


Rồi tôi nhận ra ý hắn ta là gì. Cơn giận bùng lên. Tôi chưa bao giờ tự ti về kích thước, đồ khốn nạn. Sao hắn dám bịa đặt như thế?


"Đồ khốn nạn!"


Không kìm được cơn giận, tôi bèn túm lấy cổ áo hắn ta. Tên khốn Gye Joon Min không chịu thua, cũng túm lại cổ áo tôi. 


“Buông ra!” 

“Buông ra thằng khốn này!” 

“Được thôi. Chúng ta sẽ buông ra khi đếm đến ba.” 

“Một, hai, ba.” 

“Sao anh không buông ra hả khốn này?” 

“Cậu cũng có buông đâu.” 

“Được rồi, tôi buông trước.”


Giành thế thượng phong luôn có lợi. Tôi giả vờ thả cổ áo hắn ta ra nhưng lại cũng nhanh tay túm lấy gáy áo đối phương, đồng thời lướt chân phải luồn vào giữa hai chân hắn và móc ngược ra sau. Kế hoạch là làm lệch trọng tâm hòng vật ngã. Tôi đã mài giũa kỹ thuật móc chân ở câu lạc bộ Judo cho chính khoảnh khắc này đấy, đồ khốn ạ.

Nhưng hắn ta lại bất chấp lực ly tâm và trọng lực, ghì chặt tôi xuống đất. Điều này khiến tôi rơi vào thế bất lợi lớn. Trong lúc hoảng loạn, tôi túm lấy tóc Gye Joon Min. Sau hai năm giật tóc hắn ta theo bản năng, tay tôi giờ đây tìm thấy nó một cách dễ dàng. Tôi giật mạnh đủ để lôi cả chân tóc ra. 

Và bi kịch bắt đầu từ đó.

Vừa hay, phần đầu của buổi lễ vừa kết thúc, các đài truyền hình đang quay xung quanh, và cuộc ẩu đả của chúng tôi trong một góc đã lọt vào ống kính một cách mờ ảo. Cảnh chúng tôi vật lộn, hăng hái giật tóc nhau. Trọn vẹn, tuyệt đối, rõ rệt. 

Và thế là, trận chiến của chúng tôi được phát sóng trực tiếp trên truyền hình quốc gia, trở thành bản tin buổi tối. Sáng hôm sau, nó lại xuất hiện trên bản tin buổi sáng. Suốt nhiều ngày, Internet đã luôn xôn xao với những cuộc bàn tán về chúng tôi.


“Esper Gye Joon Min đánh lộn giữa ban ngày với Guide”, “Mâu thuẫn giữa Esper hạng S và Guide hạng A”, “92% là tất yếu, vẫn chỉ là ảo ảnh về tỷ lệ tương thích.” Những bài báo với các tiêu đề như vậy cứ liên tục xuất hiện. Toàn những cái tít vớ vẩn. 

Gye Joon Min là một trong số năm Esper hạng S duy nhất của đất nước, được coi là mạnh nhất trong số đó. Hơn nữa, khuôn mặt hắn ta đủ đẹp để lấn át cả những ngôi sao tiếng tăm nổi. Và nếu chừng đó vẫn chưa đủ, còn có cả câu chuyện đầy kịch tính về việc tìm kiếm Guide đã gắn liền với hắn từ khi còn nhỏ. Hắn ta thu hút sự chú ý lớn từ công chúng là lẽ đương nhiên. Nắm bắt cơ hội này, mọi người đổ xô vào như linh cẩu.

Đoạn phim buổi lễ được các đài truyền hình đăng tải lên YouTube đã lên xu hướng nhờ thuật toán. Chẳng có gì là thuận lợi cả. 

Video được một triệu lượt xem trong thời gian ngắn, đạt kỷ lục. Các đoạn clip phóng to cảnh đánh nhau của chúng tôi, hoặc làm chậm lại được lan truyền nhanh chóng như cháy rừng. 

Như thể người dân nước tôi còn chưa đủ, người nước ngoài cũng tràn vào và để lại bình luận. K-guiding cái khỉ gì nữa? Đừng có gắn chữ “K” lên mọi thứ nữa chứ. Khốn kiếp thật! 

Nhờ đội ngũ PR của Trung Tâm phải tăng ca, các video trên kênh phát sóng chính thống và hầu hết các bài báo trực tuyến đã bị gỡ xuống. Lý do là việc tiết lộ danh tính của tôi - với tư cách là Guide của Gye Joon Min - có thể sẽ nguy hiểm. 

Vấn đề nằm ở các video trên các trang không chính thống. May mắn thay, phần cuối của buổi lễ có các màn trình diễn của người nổi tiếng, bao gồm một nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng, nên lượng khán giả hôm đó rất đông. Người hâm mộ đến xem đã quay lại cảnh ẩu đả của chúng tôi với chất lượng 8K siêu nét. Từ mọi góc độ có thể tưởng tượng được. Máy ảnh hiện đại có chất lượng ấn tượng thật đấy… 

Một niềm an ủi nhỏ là khuôn mặt tôi không hiển thị trong bất kỳ video nào. Dường như sắp lộ mặt, nhưng cánh tay của Gye Joon Min lại che mất, hoặc mái tóc bù xù của tôi khiến việc nhận dạng trở nên khó khăn hơn. Đúng là một tia sáng trong bão tố. Ai mà ngờ việc lười cắt tóc lại có ích đến vậy chứ?

Dù Trung Tâm có cố gắng đến mấy, họ cũng không thể xóa hết mọi video do các cá nhân đăng tải. Ngay cả bây giờ, bất cứ khi nào mọi người thấy buồn chán, các đoạn clip chúng tôi giật tóc hay lăn lộn trên mặt đất lại lưu truyền trên các diễn đàn Internet và mạng xã hội. Đến một lúc nào đó, Trung Tâm cũng đành chịu thua.

Ngày sau sự việc, chúng tôi bị lôi đến văn phòng giám đốc Trung Tâm và bị mắng xối xả không ngừng. Ngay khi chúng tôi mở cửa, một giỏ kẹo đã đón chào bay đến. Những viên kẹo đầy màu sắc vương vãi như phấn hoa. May mắn thay, giám đốc là người không hút thuốc — nếu không, chúng tôi có thể đã bị ném một cái gạt tàn như trong phim ảnh hoặc phim truyền hình nào đó rồi. 

Giám đốc, người thường mỉm cười tử tế dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, lần này đã nổi giận đùng đùng, gầm lên với chúng tôi, hỏi chúng tôi có bị mất trí không. Tội lỗi chồng chất, chúng tôi cúi đầu và liên tục xin lỗi. 

Đây không chỉ là một sự kiện nội bộ của Trung Tâm — đây là một sự kiện lớn của chính phủ với đủ loại khách VIP được mời đến. Việc dọn dẹp hậu quả nằm ngoài khả năng của Trung Tâm. Và gây ra một sự cố lớn như vậy trong một buổi truyền hình trực tiếp ư… Thảo nào giám đốc lại nổi điên đến thế. 

Tôi cố gắng tưởng tượng từ góc độ của giám đốc. Ừ, tôi cũng muốn tự tử luôn cho rồi. 

Tôi thừa nhận, rằng mình đã không cân nhắc đến hậu quả. Bình thường, tôi là người lý trí và tràn đầy kiên nhẫn, nhưng cái nóng và bộ quần áo khó chịu đã khiến tôi mất bình tĩnh trong khoảnh khắc ấy. Lẽ ra tôi nên bỏ qua những lời nhận xét vô lý của Gye Joon Min thay vì bị cuốn theo đó. 

Chúng tôi bị mắng gần hai tiếng đồng hồ. Tôi chưa bao giờ thấy giám đốc giận đến thế. Cảm giác này thật quen thuộc. Giống như hồi chúng tôi làm hỏng cái bảng điện tử và giáo viên chủ nhiệm đã nổi khùng vậy. 

“Tôi xin lỗi, Giám đốc. Tôi xin chấp nhận mọi hình phạt.” 

Tôi thành thật xin lỗi. Sau khi gây ra một sự cố tai hại như vậy, dù có mười cái miệng đi chăng nữa cũng không dám thốt lên bất cứ t lời bào chữa nào. Gye Joon Min đứng im lặng một bên, nên tôi thúc khuỷu tay vào sườn hắn ta. Miễn cưỡng, một lời xin lỗi bật ra từ môi hắn. 


“Xin lỗi.” 

“Cậu có thật sự biết lỗi chưa?” 

“Tôi sẽ đảm bảo chuyện này không bao giờ tái diễn.”


Tôi nhanh chóng cúi đầu, lại thúc vào sườn Gye Joon Min. Hắn ta đủ hiểu để cúi đầu theo. 

Giám đốc thở dài một tiếng thật dài, nhưng vẻ mặt cũng dịu đi đôi chút so với lúc nãy. Có lẽ một phần cơn giận đã lắng xuống. 

Tôi phải làm gì đây? Có nên làm nũng dạng gây sát thương cao tí không ta? Có lẽ hơi sớm. Lỡ mà làm ra cái gì cấn quá thì có thể sẽ phản tác dụng. Hay tôi nên âm thầm bóp vai để làm giám đốc bình tĩnh lại nhỉ. 


“Hai đứa, thu dọn hành lý và chuyển vào ký túc xá ngay hôm nay đi.” 

“Cái gì cơ?” 


Tôi buột miệng thốt lên vì sốc trước lời tuyên bố chấn động của giám đốc. Gye Joon Min bên cạnh tôi cũng há hốc mồm. 


“Tôi sẽ cho các cậu ở tầng thượng. Sống cùng nhau ở đó. Dành thời gian bên nhau có thể gắn bó hai đứa và giúp các cậu ít cãi nhau hơn.” 

“Giám đốc, đang… đang nói gì thế ạ?” 


Gye Joon Min lắp bắp, giọng run rẩy như cầy sấy. Tôi chưa bao giờ thấy hắn ta bối rối đến thế. Đó là một cảnh tượng hiếm có, cám dỗ tôi trêu chọc hắn, nhưng đầu óc tôi trống rỗng. Lời nói của giám đốc quá sốc. 

Chắc hẳn giám đốc không có ý nhốt chúng tôi trong ký túc xá mãi mãi đâu nhỉ. Chắc phải có một thời gian biểu cụ thể. 

Nhiều nhất là một tuần, nhỉ? Có thể hai tuần nếu kéo dài hơn. Hoặc cho đến khi cơn giận của giám đốc nguôi đi? Ồ, cái đó thì khó nói đấy. Có thể sẽ kéo dài. Trong trường hợp xấu nhất, có thể vượt quá một tháng. Ôi, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh hoàng rồi.


“Trong bao lâu ạ?” 

“Cho đến khi hai đứa làm hòa.” 


Nghe những lời đó, mặt tôi và Gye Joon Min đồng loạt méo mó. 

Làm hòa ư? Một yêu cầu hoàn toàn bất khả thi. Không ai hiểu rõ điều đó hơn chúng tôi, những người trong cuộc. Tôi dám cá là tái sinh còn dễ hơn. 

Tôi hoài nghi về ý tưởng của giám đốc. Chúng tôi cãi nhau ngay cả khi chỉ thỉnh thoảng mới gặp mặt — vậy việc sống cùng nhau và nhìn mặt nhau hàng ngày có thay đổi được gì không? May mắn lắm thì sẽ không biến thành thảm họa. 

Giám đốc đang coi vấn đề nghiêm trọng này quá nhẹ nhàng. Dù tôi nghĩ thế nào đi nữa thì cũng thấy thật vô lý. 

Tôi muốn tranh luận từng điểm rằng đây là một phán đoán sai lầm, nhưng rồi đã kìm lại. Tôi là một tội nhân. Một tội nhân sao dám lên tiếng?

Chuyện gì đã xảy ra sau đó à? Chúng tôi đã phải kẹt cứng với việc chung sống suốt bốn năm nay. 

Trước đây chúng tôi chỉ cãi nhau bên ngoài, nhưng giờ thì cãi nhau cả trong lẫn ngoài. Khốn nạn thật. 

Bản dịch Tuy Tôi Không Phải Là Guide Định Mệnh Của Anh của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo