Vicious Darling - Chap 1

Trái Đất.
Hành tinh này lúc đầu có 6 lục địa nhưng sau một trận thiên tai chúng bị chia cắt thành 12 phần.
Con người đã đặt tên cho từng lục địa ấy từ ‘Tháng 1’ đến ‘Tháng 12’ rồi dựa theo khí hậu mà phân loại thành xuân, hạ, thu, đông. Đây có thể xem là tàn dư của thế hệ cũ, thời kỳ mà bốn mùa vẫn còn tồn tại.

Thảm họa ập xuống Trái Đất là do cuộc chiến tranh mà loài người thế hệ trước gây ra. Người ta nói rằng hơn ba phần mười dân số đã tử vong nhưng xét đến việc tư liệu đã bị ô nhiễm thì độ tin cậy của con số ấy vẫn còn là điều đáng nghi ngờ.

Nhân loại đã phải trải qua một sự đau đớn tột cùng và bước vào thời kỳ mà đủ loại chủng tộc, văn hóa, tôn giáo pha trộn lẫn nhau khiến xã hội trong một thời gian dài vô cùng hỗn loạn. Môi trường ngày một khắc nghiệt còn khoa học kỹ thuật ban đầu không ngừng phát triển thì giờ đây dần bị thất lạc.

Chúng ta đã và đang lao thẳng về phía diệt vong.
Ít nhất là cho đến khi ‘Esper’ xuất hiện.

— Trích Hồi ký của Nghiên cứu viên cấp cao R, Liên minh Esper

Vicious Darling (Người Tình Tàn Nhẫn)

[1]

Người đàn ông cúi đầu tập trung nhìn vào ánh sáng mờ nhạt.
Đã trôi qua bao lâu rồi? Một ngày? Hai ngày? Hay là năm ngày?
Hắn không biết mình đã bị giam giữ ở đây bao lâu. Đồng đội của hắn… bọn họ có an toàn không?

Có tiếng cửa mở. Người đàn ông cố tình không nhìn về phía ấy, đôi mắt chỉ nhìn xuống sàn.
Tiếng kéo ghế kẽo kẹt như lũ côn trùng bò dọc vành tai, gặm nhấm màng nhĩ hắn.
Mọi kích thích đều như những mũi kim nhọn đâm vào khiến hắn đau đớn.

Đã bao lâu rồi hắn không uống thuốc guiding nữa…?
Ký ức về những ngày thường đang dần trôi xa.
Dù thời gian bị giam giữ chưa dài, tinh thần hắn đã khô cạn như bị thiêu đốt.
Nếu cứ để mặc thời gian trôi qua mà không có gì thay đổi… hắn sẽ phát điên mất.

Tiếng đặt ghế xuống vang như thanh sắt rơi xuống sàn.
Giờ thì hắn không thể tiếp tục giả bộ mà lờ đi kẻ vừa bước vào nữa.
Hắn ngẩng đầu lên.

Ngồi đối diện hắn là một người đàn ông, giống như bóng tối được nặn thành hình người.
Đôi má trắng bệch gần như không còn chút máu phía trên là cặp mắt tím phản chiếu gương mặt của chính hắn.

Khuôn mặt của chính hắn, râu mọc không đều chỗ có chỗ không thưa thớt, quầng thâm dưới mắt xám đen, lộ ra vẻ tàn tạ thảm hại.

Người kia không để tâm đến ánh nhìn của hắn chỉ lặng lẽ vươn tay như một bóng ma và đặt vật gì đó xuống.

“Yuri… Sobolev.”
Người đàn ông khàn giọng lẩm bẩm gọi ra tên của đối phương.

“Có vẻ như người biết ta là ai.”

Làm sao có thể không nhận ra đôi mắt tím lạnh lùng kia?
Yuri Sobolev.
Ông trùm mafia, kẻ được mệnh danh là kẻ thống trị lục địa mùa đông.

Ngay cả chủ nhân của hắn, Rosenhauer, kẻ từng thao túng thế giới trong bóng tối cũng đã bị loại bỏ thảm hại khi dám xem Yuri Sobolev là kẻ thù.
Và giờ… đến lượt hắn.

‘Giá mà mình còn thuốc… chỉ cần còn thuốc thôi!’
Người đàn ông ôm lấy đầu gần như xé nát tóc mình.

Hắn là một Esper.
Esper, cái tên chỉ những kẻ hiếm trong số những người sống sót những kẻ sau khi thế giới sụp đổ và bị chia cắt thành mười hai lục địa đã thức tỉnh năng lực siêu nhiên.

Khoảnh khắc thức tỉnh đầu tiên hắn từng vui mừng vì có được sức mạnh đặc biệt. Nhưng niềm vui ấy mau chóng biến mất.
Không bao lâu sau, hắn nhận ra mình không thể sống được nếu thiếu guide.

Thuốc guiding mà Rosenhauer tạo ra chính là giải pháp duy nhất cho hình phạt trời định sẵn mà các Esper phải gánh chịu.

Nếu như hắn còn dư thuốc thì đã không rơi vào cảnh bị bắt mà không thể phản kháng như thế này.

“Ta nghĩ không cần màn giới thiệu đâu.”

Yuri đã không còn chút hứng thú nào, lẩm bẩm một cách thờ ơ rồi nhớ đến Chris.

Người trước mắt cũng là một Esper nhưng so với Chris thì sức chịu đựng quả là thảm hại.

Con chó của Yuri có thể chịu đựng hơn mười ngày không dùng guiding nhưng cũng không bao giờ để bản thân rơi vào bộ dạng thảm hại thế này.
Nhiều nhất… chỉ là đôi mắt đỏ ngầu hơn thường lệ vẫn im lặng nhìn thẳng vào Yuri.

“Cạch.”

Âm thanh khẽ vang, một thiết bị giống như chiếc máy liên lạc cũ hiện ra.

“Ta không quan tâm đến việc người đau đớn thế nào.”

Người đàn ông bị trói chợt sững lại. Hắn đã nghĩ sẽ phải chịu tra tấn nhưng lời kia khiến hắn ngỡ ngàng.

“Ta không hứng thú với những lời im lặng hay chối cãi của người.”

Đôi mắt tím của Yuri Sobolev vô hồn.

“Ta đã quá chán với những kẻ bị giam ở những nơi giống thế này mà một lời cũng không mở được.”

Ánh mắt tím chậm rãi lướt quanh căn phòng không những quá chán với tình cảnh này mà dường như với cả thế giới cũng vậy. Nếu cho rằng hắn đang phô trương thì thật sai bởi sự mệt mỏi toát ra trong giọng nói kia quá rõ ràng.

“Cũng như vậy, thứ gọi là lòng trung thành hay niềm tin vào tổ chức gì đó… vốn chẳng phải gu của ta.”

Gương mặt người đàn ông kia co rúm lại.
Tên khốn ấy, Yuri Sobolev, không phải là một Esper nên làm sao biết được sự khó khăn của những Esper khi không có Guide. Đối với những kẻ như hắn ta, thứ thuốc Guiding mà Rosenhauer từng cung cấp không khác nào sự cứu rỗi.

Nếu có thêm một chút thời gian, nếu con chó của Sobolev không phản bội cắn ngược Rosenhauer thì Esper đã có thể trở thành thần thánh của kỷ nguyên mới rồi…

Người đàn ông nhìn chằm chằm Yuri bằng đôi mắt đỏ ngầu nhưng gương mặt đối phương lại lạnh lùng đến mức giống như chỉ cần chạm vào thôi cũng đủ để băng giá phủ lên tay.

“Hãy kết thúc nhanh đi.”

Yuri cử động gần như không gây ra tiếng động, ngoại trừ vài khoảnh khắc hắn cố tình tạo ra âm thanh như khi mở cửa, khi kéo ghế và khi đặt thiết bị liên lạc kia lên bàn.
Giống như hắn cố ý dồn ép và kích thích nổi sợ của người đàn ông kia.

Giờ cũng vậy. Tiếng ‘cạch’ vang lên khi nút phát trên thiết bị được ấn xuống.

-  West Avenue. 1859, Bravo, Whiskey…

Âm thanh lẫn đầy tạp âm và tiếng rè rè bất thường chen giữa những từ ngữ lúc ẩn lúc hiện càng khiến bầu không khí thêm đáng sợ.

Ngay từ giây phút đầu tiên nghe thấy giọng bên kia truyền đến, cơ thể người đàn ông kia đã đông cứng lại. Càng nghe tiếp, sắc mặt hắn càng trở nên tái nhợt.

West Avenue. 1859. B.W…
Âm giọng nức nở kia đang đọc chính xác địa chỉ nơi hắn giấu người cha già của mình. Trước khi lên đường làm nhiệm vụ, hắn từng nhớ đồng đội là nếu không may hắn không trở về thì xin hãy chăm sóc cha hắn. Thế nhưng, chính đồng đội ấy lại đang tiết lộ chỗ ẩn náu cho Yuri Sobolev.

Lại một tiếng cạch. Nút một lần nữa được ấn xuống. Lần này, giọng nói trầm thấp và mượt như lụa của Yuri xen lẫn trong tạp âm.

“Thế nên, hãy kể cho ta một câu chuyện thú vị đi.”

Ngồi chéo chân trên chiếc ghế sắt rẻ tiền không khác nào ngai vàng, Yuri Sobolev nhìn xuống bằng đôi mắt tím đầy sự kiêu ngạo. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng người đàn ông như thể lưỡi đao đã kề ngay trên cổ.

“Để ta thấy lời của người còn đáng nghe hơn những thứ kia.”

Người đàn ông gục đầu xuống. Phát ra âm thanh nghẹn ngào chẳng khác nào tiếng nức nở tuôn ra từ miệng hắn. Nhưng ngay cả khi chứng kiến sự tuyệt vọng đó, ánh mắt thờ ơ của Yuri vẫn không hề lay động.

Như đã nói, hắn đã quá quen với cảnh tượng này rồi.

Ngón tay thon dài và trắng của hắn di chuyển trên nút bấm của thiết bị.

“...Tôi sẽ nói!”

Tiếng hét bật ra từ miệng người đàn ông, chẳng khác nào một tiếng gào thét.

“Tôi sẽ nói hết! Xin ngài …”

Yuri lắng nghe, để mặc cho những câu chữ rối loạn bật ra từ miệng kẻ đang run rẩy co ro trước mặt.

Khi người đàn ông đã khai hết tất cả những gì mình biết, Yuri liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Cảm ơn vì đã hợp tác.”

Người đàn ông nhắm chặt mắt.
Giờ hắn đã thành kẻ phản bội, hắn không thể quay lại Thorns Order nữa.
Vĩnh viễn không thể.

Dù bản thân hiểu rõ mình chẳng khác nào một cánh diều đứt dây, lòng hắn vẫn thấy trống rỗng. Bởi hắn vẫn đang bị giam giữ tại nơi đây nên ngay cả việc cha già đã được cứu thoát hắn cũng không thể thực sự cảm nhận được.

Yuri đứng dậy không quay đầu lại lặng lẻ bước ra ngoài.
Người đàn ông vốn đang cúi cười ôm chặt đầu, ngẩng đầu lên theo tiếng cửa đóng. Và rồi hắn phát hiện ra thiết bị liên lạc cũ kia vẫn còn nằm trên bàn.

Đôi tay run rẩy vươn tới.

Aaaa!

Ngay sau khi cửa khép lại phía sau, từ bên trong liền vọng ra tiếng gào thét, tiếng đập phá và ghế bị ném mạnh.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Sau đó, một khoảng lặng kéo dài, chỉ còn văng vẳng âm thanh nức nở tựa như tiếng gào khóc của dã thú.

Yuri không hề quay lại, hắn chỉ bước đi dọc hành lang tối.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo