Xúc Xắc May Mắn - Chương 5

Lịch đăng: T5 & CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Chương 5

Đây là một bí mật thầm kín và đáng xấu hổ mà tôi chưa từng kể cho bất cứ ai.

Dù là bất đắc dĩ quen nhau do một lời tỏ tình đột ngột nhưng tôi và bạn gái có mối quan hệ khá tốt. Trong cuộc sống cấp ba khô cằn như ruộng đồng nứt nẻ, chúng tôi đã trở thành cơn mưa rào cho nhau. Giờ nghĩ lại, có lẽ đó không phải là tình yêu, mà gần với tình bạn và tình đồng chí hơn.

Sau kỳ thi đại học và chào đón năm mới, tôi và bạn gái đã cùng nhau đi du lịch riêng. Chúng tôi đã hoàn thành kỳ thi quan trọng nhất đời, thi cũng khá tốt để có thể dễ dàng đỗ vào trường đại học mong muốn, và cũng đã đủ tuổi thành niên hợp pháp. Nói tóm lại, không có gì phải e ngại, cũng không có lý do gì để không làm điều đó.

Chúng tôi đã quyết định cùng nhau tận hưởng cảm giác tự do khi cuối cùng cũng đã trưởng thành. Dù cả tôi và bạn gái đều không nói ra, nhưng chúng tôi đều biết và mong đợi sẽ có những trải nghiệm mới mà tuổi vị thành niên chưa từng có được trong chuyến đi này.

Thế nhưng, một vấn đề không ngờ tới đã xảy ra. Một vấn đề thực sự khó xử, ngớ ngẩn và vô lý.

Đó là, cái đó của tôi, nó hoàn toàn không thể cương cứng. Không phải do căng thẳng. Nó hoàn toàn không phản ứng gì cả. Dù tôi làm cách nào đi nữa, nó vẫn ngoan cố im lìm. Tôi ngồi đó, nhìn bạn gái đang cười ngượng ngùng, chỉ biết toát mồ hôi lạnh.

Rồi bất chợt, một điều mà tôi chưa từng nghĩ là vấn đề lớn bỗng trào lên, mắc kẹt ở cổ họng.

Tôi đã không thủ dâm sau lần xuất tinh lần đầu tiên. Bởi vì tôi chưa từng cảm thấy ham muốn mãnh liệt để thủ dâm. Đôi khi, khi nghe bạn bè kể về những trải nghiệm tự sướng đầy hứng thú của họ, tôi cũng cảm thấy hơi lo lắng, nhưng tôi không nghĩ rằng đó sẽ là một vấn đề lớn đến vậy. Tôi cũng không nghĩ mình là người vô tính. Tôi nghĩ rằng nếu mình thích một ai đó thì mọi chuyện sẽ tự nhiên xảy ra khi ở bên người đó.

Thực tế, tôi và bạn gái không chỉ dừng lại ở việc nắm tay. Chúng tôi đã hôn, đã trao những nụ hôn sâu. Vì thế, tôi đương nhiên nghĩ rằng mọi chuyện tiếp theo cũng sẽ diễn ra một cách tự nhiên. Nhưng vào khoảnh khắc mong chờ, điều đó đã không tự nhiên xảy ra.

Tôi cảm thấy xấu hổ và nhục nhã vô cùng. Lòng tự trọng của tôi bị xé nát tơi tả bay phấp phới. Bạn gái tôi, người cũng bối rối và ngượng ngùng không kém tôi, đã an ủi tôi khi tôi quỳ gối ngồi đó, cứng đờ như một tảng đá. Điều đó càng khiến tôi đau khổ hơn. Nhìn cái gáy ửng đỏ của bạn gái tôi, người nhỏ bé và yếu đuối hơn tôi rất nhiều, tôi chìm trong cảm giác tội lỗi.

Bạn gái tôi, dù còn trẻ nhưng rất kiên nhẫn và trung thành, đã không bỏ tôi ngay sau chuyện đó. Sau khi trở về từ chuyến đi, chúng tôi tiếp tục thử đủ mọi cách nhưng không có cách nào hiệu quả.

Cuối cùng, trước ngưỡng cửa mới của lễ tốt nghiệp và nhập học, bạn gái tôi đã cạn kiệt nỗ lực và ý chí, rồi cô ấy đã nói lời chia tay với tôi.

“Đương nhiên rồi… Nếu là mình, mình cũng sẽ không hẹn hò với một người bạn trai như thế. Hẹn hò với một người như vậy làm gì chứ. Vô dụng.”

Đây là bí mật mà tôi chưa từng thổ lộ với bất cứ ai. Tôi nghĩ rằng ngay khi nói ra, một vấn đề mơ hồ sẽ trở thành hiện thực, ập đến và siết chặt lấy tôi. Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, lòng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi không biết liệu cảm giác nhẹ nhõm này có kéo dài sau khi tôi tỉnh rượu hay không.

Tôi liếc nhìn Ha Jeong Yoon một cách thận trọng. Đôi môi cậu ấy ban đầu hơi hé mở vì ngạc nhiên khi nghe tôi nói, giờ đã mím chặt lại.

“Cứ cho là vậy đi. Cậu không cần phải nghiêm trọng thế đâu…”

“Rồi sao nữa?”

Đang ngượng ngùng cúi nhìn ly rượu trong tay, giọng nói trầm thấp của Jeong Yoon vang lên trên đầu tôi.

“Hả, gì cơ?”

Đôi môi và lưỡi bị tê liệt vì rượu không chịu theo ý tôi. Tôi dùng mu bàn tay cọ xát đôi môi đã trở nên chai sạn. Tôi đã từng uống nhiều đến mức này bao giờ chưa nhỉ? Những người say rượu không phân biệt được đúng sai mà cứ lảm nhảm thật sự là cực kỳ đáng ghét.

“Thế nên cậu mới không thể tỏ tình với Kim Joo Yeon sao?”

Tôi đang lơ mơ theo đuổi những suy nghĩ lạc đề, bỗng xoay đầu lên, rồi loạng choạng vì chóng mặt. Jeong Yoon liền vươn tay đỡ lấy đầu tôi đang mất thăng bằng.

“Cái, cái đó, sao cậu lại biết?”

Tôi bị sốc hơn rất nhiều bởi bí mật mà Ha Jeong Yoon đã phát hiện ra, hơn cả bí mật mà tôi tự mình thú nhận. Nhịp tim tôi đập nhanh bất chợt, các đầu ngón tay lạnh buốt.

“Không thể nào không biết được.”

“Tại sao… Tại sao không thể không biết được. Tôi đã giấu kỹ đến thế cơ mà, tại sao?”

Cảm giác tê dại như có một dòng điện chạy dọc má tôi.

“Tại sao, không, làm sao… Chẳng lẽ… Kim Joo Yeon cũng…?”

Khi tôi lo lắng run rẩy, Jeong Yoon dùng ngón cái vuốt nhẹ khóe mắt tôi.

“Kim Joo Yeon thì tôi không biết, còn những đứa khác thì chắc không biết đâu. Cậu giấu kỹ mà.”

Giấu kỹ cái quái gì chứ.

“Cậu đã phát hiện ra rồi mà… Cậu đã biết rồi mà.”

Nếu Ha Jeong Yoon, người không thân thiết với tôi, cũng phát hiện ra, thì có khả năng những người khác cũng đã nhận ra. Tôi nhìn chằm chằm vào Jeong Yoon đang chìm trong làn sương mờ ảo.

“Tôi thì… không thể nào không biết được.”

Chẳng lẽ. 

Một khả năng bất ngờ nảy ra, tôi gạt tay Jeong Yoon đang dính trên mặt tôi ra.

“Cậu cũng… thích Joo Yeon sao?”

“Làm gì có.”

Giọng nói phủ nhận ngay lập tức rất lạnh lùng. Ánh mắt đang trừng trừng nhìn Ha Jeong Yoon mờ dần, mất đi sức lực. Cậu ấy dường như không phải kiểu người sẽ nói dối về những chuyện như thế.

“Không phải thì thôi. Sao lại nói gay gắt thế…”

“Vì căng thẳng thôi.”

“Trong tình huống này, cậu có gì mà phải căng thẳng? Người nên căng thẳng là tôi mới phải.”

“Có chuyện như vậy đó.”

Chà, chắc Ha Jeong Yoon có lý do riêng của cậu ấy.

Ha, thật sự bây giờ mình cũng chẳng biết gì nữa rồi. Đầu nặng trĩu, lòng nặng trịch, ngay cả đôi môi và lưỡi đã mất cảm giác vì rượu cũng nặng nề. Mọi thứ thật phiền phức.

A, mình say rồi. Mình nên về nhà thôi. Từ đây về nhà phải đi mấy chuyến xe bus nhỉ?

Tôi định hỏi điểm dừng gần nhất ở đâu thì Jeong Yoon bất chợt hiện rõ trong tầm nhìn của tôi.

Không hiểu vì sao cậu ấy lại căng thẳng. Ha Jeong Yoon, người đã biết tất cả, từ việc tôi bị rối loạn cương dương đến việc tôi từng thích Kim Joo Yeon.

Ơ?

“Cậu.”

“Hả?”

“Đẹp.”

“Đẹp á?”

“Ừ.”

“Tôi á?”

“Ừ. Hơi giống gu của tôi.”

Suy nghĩ của tôi đột ngột rẽ ngoặt, lao theo một hướng kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi say đến mức này. Cái miệng say xỉn của tôi luyên thuyên không ngừng nhưng tôi không thể dừng lại. Những suy nghĩ hỗn loạn từ khắp nơi tuôn ra, lẫn lộn vào nhau.

Trong số những thứ như mối tình đơn phương vô vị và thảm hại, chứng rối loạn cương dương, Ha Jeong Yoon đẹp trai nhưng còn zin và những thứ linh tinh khác… Tôi chỉ tập trung vào khuôn mặt hoàn hảo trước mắt mình.

“Vậy à?”

“Ừ. Tiếc là cậu lại là con trai.”

Tôi chợt hiểu tại sao lũ bạn lại làm quá lên như thế. Một khi đã nhìn cậu ấy, thật khó để dứt ra được.

“Sao cậu không làm người nổi tiếng? Chắc được mời casting nhiều lắm nhỉ?”

“Cậu thích không?”

Ha Jeong Yoon phớt lờ câu hỏi của tôi và hỏi một câu khác.

“Ừ, cũng hơi thích?”

Tôi cười khà khà, trông đúng là một thằng hâm theo lời Kim Joo Yeon nói.

“Thế à?”

“Ừ.”

“Đến mức có thể hôn không?”

“Ơ, ừ?”

“Sao, không thể hôn à?”

Ha Jeong Yoon lại đang chìm vào sương mù. Tôi vô thức vươn tay nắm lấy cổ tay cậu ấy.

“Woo Hyun Soo.”

“Không, tự nhiên tôi không nhìn rõ cậu nữa…”

“Muốn thử với tôi không?”

“Thử… gì cơ?”

Lưỡi tôi ngày càng cứng đờ.

“Thì thử một lần xem sao.”

“……”

“Biết đâu được, có khi tôi lại khiến cậu cương được thì sao?”

Giọng nói trầm đục như một tiếng vọng ảo giác. Và rồi sau đó, mọi thứ chìm vào bóng tối.

***

Cả người tôi cảm thấy như vừa bị đánh đập tơi tả.

“Aizz…”

Tôi định vươn vai nhưng cánh tay đau nhức khiến tôi rên rỉ, đành khó khăn hạ tay xuống. Chiếc chăn mềm mại và sột soạt có gì đó xa lạ. Mẹ tôi đã gửi cho tôi chiếc chăn lông cừu mềm mại để tôi mang đến phòng trọ vì tôi rất dễ bị lạnh, và tôi thường cuộn mình trong chiếc chăn đó mỗi khi thức dậy.

Nhưng mà, cái này… sao lại khác thế. Khác hẳn luôn.

Đó là một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cảm giác bất an theo bản năng khiến tôi khó khăn nhấc mí mắt nặng trĩu lên.

“Cái… gì thế này?”

Giọng nói khàn đặc. Chiếc chăn lọt vào tầm mắt tôi khi tôi chậm rãi chớp mắt không có lớp lông ngắn mềm mại màu xám. Một chiếc chăn trắng tinh và mịn màng như tuyết. Tôi nghiêng đầu, xoay người một cách uể oải, chợt cảm thấy một cơn đau âm ỉ xa lạ. Một cơn đau yếu ớt nhưng đủ khó chịu, len lỏi từ một nơi hoàn toàn bất ngờ.

“Tại sao…”

Cảm giác như có một giọt nước lạnh lăn dọc sống lưng. Tôi từ từ vén chăn lên và nhìn vào cơ thể mình.

“Đây là… cái gì chứ.”

Tôi hoàn toàn trần trụi. Khi vẫn đang cầm chăn, đầu tôi xoay một cách khó khăn. Tôi không cô đơn trên giường.

“Ha… Jeong Yoon?”

Jeong Yoon nằm đó, cũng trong tình trạng trần trụi giống như tôi.

***

Tôi không nhớ mình đã ra khỏi khách sạn bằng cách nào. Vội vàng mặc quần áo vào rồi vẫy taxi.

“Ha, Woo Hyun Soo, mày điên thật rồi. Điên không phải dạng vừa đâu, đồ điên khùng này!”

Tôi ngồi bệt trước cửa, vò đầu bứt tóc và gào thét.

“Rốt cuộc, tại sao? Tại sao chứ? Chuyện này không có thật, không thể nào!”

Tôi hoàn toàn không hiểu nổi. Ha Jeong Yoon và tôi… tôi và Ha Jeong Yoon! Tại sao lại nằm trên cùng một chiếc giường trong tình trạng đó chứ?

Cả năm nhất, Jeong Yoon và tôi chỉ là những người xa lạ. Đương nhiên, tối qua là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau trò chuyện và uống rượu. Những lời chúng tôi nói chuyện tối qua còn nhiều hơn cả tổng số lời chúng tôi đã nói trong suốt năm nhất. Vậy mà chuyện gì thế này?

“Không, không thể nào!”

Và trước đó! Jeong Yoon là con trai! Tôi cũng là con trai! Cả hai đều là con trai!

Trong tình huống khó tin đó, tôi há hốc miệng, chỉ biết thở dài, rồi lắc đầu, cố gắng rũ bỏ tình huống và khả năng mà tôi hoàn toàn không thể chấp nhận được.

“Được rồi, có thể không phải là cái mình đang nghĩ mà. Đúng vậy, cái đó quá vô lý.”

Dù vẫn cảm thấy một cơn đau âm ỉ liên tục ở một nơi rất lạ trên mông, nhưng có thể là do tôi say rượu rồi loạng choạng ngã thì sao? Thà rằng khả năng đó còn hơn, cũng thực tế hơn nữa.

“Đúng, đúng rồi. Có thể lắm.”

Có thể là tôi say rượu rồi lăn lộn trên đường, hoặc dù hơi khó coi nhưng có thể là tôi đã nôn mửa, vậy nên Jeong Yoon đã cởi quần áo và tắm rửa cho tôi thì sao? Hôm qua thấy cậu ấy có vẻ tốt tính như lời đồn mà. Nên là vì gấp quá mà vào khách sạn… Dù là vì gấp quá mà vào, nhưng chỗ đó lại quá sang trọng, nhưng dù sao thì vì gấp nên cứ vào chỗ nào có thể tắm rửa được đã…

Tôi đang kéo dài chuỗi suy nghĩ lạc quan và tích cực của mình thì bật dậy khỏi chỗ ngồi, rồi choáng một cái, vội vàng ôm lấy thắt lưng và rên rỉ.

“Aizz!”

Tôi đứng nguyên tại chỗ, thở hổn hển chờ cơn đau dịu đi rồi ném chiếc áo khoác phao xuống và lao vào phòng tắm.

“A…”

Thế nhưng, khi tôi cởi phăng quần áo và nhìn cơ thể mình trong gương, tôi không thể không thở dài than vãn.

“Ha, điên mất thôi. Thật sự.”

Ngực, bụng, đùi trong, thậm chí cả nách và quanh vùng kín đều chi chít những vết bầm đỏ chót.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo