Xuyên Vào Phản Diện Yếu Đuối Bệnh Tật - Chương 1- Mở Đầu

Ra chap không cố định

CHƯƠNG 1:
Trong căn phòng bệnh đầy tĩnh lặng, ánh nắng ban trưa len lỏi qua từng ô cửa sổ, tất cả mọi thứ như được bao phủ bởi một tầng nắng ấm.
Tấm chăn khẽ nhô lên trên chiếc giường, mép chăn lộ ra vài vài sợi tóc màu nâu nhạt.
Jingyeom, sau một hồi ngọ nguậy dưới lớp chăn, cuối cùng cũng đã thức dậy, đôi mắt ngái ngủ từ từ hé ra.
Đôi mắt ngấn nước của cậu trống rỗng nhìn lên trần nhà. Thay vì là trần nhà lấp lánh những ngôi sao phát sáng trong bóng tối, thì cậu lại thấy một hình vuông kì lạ với những đốm sáng, khiến cậu không ngừng chớp mắt.
“Hừ...”
Cậu thở một hơi dài và ngồi bật dậy.
Đầu óc vẫn còn choáng váng, cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chắc chắn một điều: đây không phải phòng cậu.
Quay đầu sang, cậu thấy một túi truyền dịch. Dây truyền được nối thẳng vào cổ tay cậu.
Lúc này cậu mới nhận ra mình đang ở đâu.
Bệnh viện Hàn Quốc.
Không phải bộ đồ ngủ mà cậu đã mặc thay vào đó là bộ quần áo bệnh nhân có in logo bệnh viện.
Câu nhớ rất rõ ràng là tối hôm qua mình còn nằm trên giường, lướt đọc một cuốn tiểu thuyết mạng trên điện thoại trước khi ngủ thiếp đi.
Vậy mà bây giờ lại ở bệnh viện?
Chìm trong sự bối rối, cậu ngồi thẫn thờ cho đến khi tiếng cửa trượt vang lên.
Cậu nhìn về hướng phát ra tiếng động, và bất giác thốt lên.
“....Wow.”
Một người đàn ông bước vào với mái tóc đen óng và đẹp trai đến kinh ngạc…
Dù chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay cùng chiếc quần jeans giản dị, nhưng trông anh ấy như vừa bước ra từ cuốn tạp chí thời trang. Chẳng một ai có thể rời mắt khỏi vẻ đẹp ấy.
Dù cách một khoảng, Jingyeom vẫn thấy được sự cao lớn cùng thân hình rắn chắc của anh, gương mặt hài hòa cùng với các đường nét hoàn hảo.
Trước đây chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai đến vậy, Jingyeom mím môi nhìn chăm chú.
Jinwoo, nhận thấy ánh nhìn, bỗng chợt khựng lại trước khi khép cửa.
“Sao thế ?”
Thấy Jingyeom không trả lời, Jiwoo bước đấn gần giường.
“Vẫn chưa khỏi hẳn sao? Kết quả xét nghiệm không thấy gì cả mà...”
Jinwoo nhíu mày lộ rõ sự lo lắng.
Biết Jingyeom không thích bị động chạm, Jinwoo chỉ đứng đó quan sát bằng mắt.
Không đổ mồ hôi lạnh, cũng chẳng cau mày. Cậu trông không có vẻ bị ốm, nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài.
“Nếu đau, gọi y tá nhé. Em gọi y tá ngay bây giờ luôn nhé?”
“Anh là ai thế?”
Mắt Jingyeom đảo quanh, bàn tay đang định với tới nút gọi y tá chợt khựng lại.
Jinwoo chậm rãi quay đầu đối diện với ánh nhìn của Jingyeom.
Đôi mắt màu nâu nhạt ánh lên sắc vàng của cậu không hề dao động. Như thể không hề nhận ra anh.
Môi Jinwoo nhẹ run, giọng nói lạc đi.
“Là do em đến muộn sao?”
“À... Tôi nghĩ là hình như anh vào nhầm phòng rồi.”
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau trong một khoảnh khắc.
Thấy ánh nhìn đầy kiên định của Jingyeom, Jinwoo thở hắt ra. Có vẻ không phải là đau, chỉ là đang không vui.
Nhõng nhẽo là điều thường thấy ở Baek Jingyeom. Nhưng hôm nay, cảm giác như… là thật, dù chỉ một chút thoáng qua.
Kỹ năng diễn xuất của cậu càng ngày càng tiến bộ.
Trong lòng nhẹ nhõm, Jinwoo khẽ giơ túi đồ trên tay.
“Em mua cơm chiên đến này. Anh định cứ tiếp tục như thế à?”
Anh khéo léo kéo chiếc bàn trên giường ra rồi đặt đồ ăn lên.
Jingyeom vẫn không thể rời mắt khỏi Jinwoo.
Ai thế nhỉ, sao lại chăm lo bữa ăn cho cậu đến thế?
Chẳng lẽ là người cậu quên mất?
Khi mùi thơm tràn ngập căn phòng, ánh mắt Jingyeom bất giác dõi theo đôi tay đang mở gói đồ ăn.
Thấy vậy, Jinwoo khẽ cười. Dù ăn ngoài không tốt, nhưng anh đành chịu, vì Jingyeom nhất quyết không muốn đụng đến đồ ăn ở bệnh viện.
“Trông ngon lắm, đúng không?”
Thay vì trả lời, Jingyeom gật nhẹ và liếc sang chỗ khác.
Thấy nụ cười thích thú của Jinwoo, cậu hỏi,
“Sao thế?’
“Anh đẹp trai thật đấy.”
“Lần này anh lại muốn gì nữa đây?”
“Tôi không cần gì hết...”
Ánh mắt Jingyeom lướt xuống đồ ăn.
“Cái này cho tôi à?”
“Anh cứ muốn nói chuyện kiểu đó mãi à?”
Giọng diệu đùa cợt của Jinwoo khiến Jingyeom cảm thấy bất an.
“Gì chứ?”
“Em xin lỗi vì đã tới trễ. Đường đông quá.”
Dù đang trò chuyện với nhau, nhưng cuộc đối thoại chẳng hề ăn khớp.
Jinwoo không để tâm nếu Jingyeom phàn nàn hay cáu gắt. Nhưng việc cậu vờ như không quen biết khiến anh khó chịu thật sự.
Baek Jingyeom trước giờ chưa từng đùa kiểu này. Nhưng hôm nay, cậu cứ đối xử như thể anh là người lạ. Điều đó khiến Jinwoo bất an.
Không nhận ra cảm xúc của Jinwoo, Jingyeom nghiêng đầu nhìn vào đồ ăn vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Vậy đồ ăn này không phải của tôi rồi. Tưởng là mang cho tôi chứ! Cứ tưởng là cho tôi chứ! Mang đi đi, kẻo tôi lại thèm!”
Dù không đói, nhưng món ăn trông thật hấp dẫn. Nước miếng như muống tuông hết ra ngoài, nhưng cậu kìm chế và gói gọn lại. Mùi thơm vẫn lượn lờ xung quang phòng, đầy cám dỗ.
Khi cậu định bỏ đồ ăn vào túi, Jinwoo đã ngăn cậu lại.
“Sáng nay anh cũng chưa ăn gì. Không thích món này sao? Thế em mua món khác nhé?”
“Không, không phải thế...”
“Dạo này anh ăn uống kém, nên chẳng có sức. Em không biết sao anh lại giận em, nhưng... ăn cái này đi, được không anh?”
Jingyeom đảo mắt trước giọng điệu gần như cầu khẩn của Jinwoo.
Người đàn ông này có đang nhầm cậu với ai khác không nhỉ?
Sự thân thiện quá mức này có chút kì lạ.
Với quyết tâm làm rõ tình hình, Jingyeom lên tiếng.
“Tôi là Baek Jingyeom. Baek Jingyeom đấy.”
“……”
“Có lẽ anh nên xem lại xem mình có vào nhầm phòng không...”
“Hyung...”
Đôi mắt Jinwoo dao động dữ dội.
Thấy biểu cảm ngây thơ của Jingyeom, lòng hắn lại đau nhói.
“Người mà cậu gọi là hyung chắc hẳn giống tôi lắm nhỉ.”
Jingyeom rút tay lại và buộc túi lại.
“Nhưng nếu anh vẫn không nhận ra anh trai của mình thì biết làm sao đây? Đây này, cầm lấy đi.”
Trong lúc Jingyeom kiểm tra nút thắt, Jinwoo che mặt bằng tay rồi vuốt xuống như cố kìm nén.
Mỗi khi cậu cư xử như thế này, cố đẩy hắn ra xa, trái tim Jinwoo như chìm xuống.
Việc cậu tiếp tục làm như vậy dù biết Jinwoo không thích có nghĩa là có điều gì đó đang khiến cậu phiền lòng.
Dù là gì đi nữa, Jinwoo cảm thấy mình không thể để mọi chuyện cứ như vậy.
Jinwoo nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, nhìn thẳng vào mắt Jingyeom.
“Anh không cần phải nói lý do vì sao anh giận... nhưng hãy ăn đi. Để nguội sẽ không ngon đâu.”
Hắn cố gắng thật bình tinhc nhưng giọng cứ run run.
Jingyeom nghiêng đầu.
Dù đã từ chối, Jinwoo vẫn tiếp tục nói, khiến cậu không khỏi thắc mắc liệu tâm trí hắn ta có đang ổn hay không.
“Hyung của anh cũng đang nằm viện à?”
“Hyung?”
“Này, tôi đã bảo là tôi không phải hyung của anh rồi.”
Cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, Jinwoo nhíu mày.
Thông thường, nếu là Jingyeom trước kia, giờ này cậu đã càu nhàu, đòi giày mới hay quần áo mới. Dù có lầm bầm, chỉ cần được thứ mình muốn, mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Hơn nữa, nụ cười rạng rỡ mà Jingyeom đang thể hiện lúc này chưa từng dành cho Jinwoo. Trước giờ, cậu luôn đối diện anh bằng vẻ mặt khó chịu.
Jinwoo nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Jingyeom.
“Baek Jingyeom.”
“Hả? Anh trai của anh cũng tên Baek Jingyeom sao?”
Jinwoo chậm rãi gật đầu.
Từ lúc Jingyeom bước vào phòng bệnh và mở miệng nói chuyện, cảm giác bất an đã nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể Jinwoo.
Mắt Jingyeom mở to ngạc nhiên vì sự trùng hợp này.
“Trời ạ... nếu tên giống nhau, đến cả gương mặt cũng giống, bảo sao anh lại nhầm.”
Dù vậy, cậu vẫn vẫn đẩy túi đồ về phía Jinwoo, bảo anh mang nó đến cho chủ nhân thực sự.
“…”
Nhận ra đây không phải trò đùa, Jinwoo run rẩy lấy điện thoại từ túi ra và gọi cho Hoonil từ danh sách cuộc gọi gần đây. Hắn cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay khẽ run.
“Bác sĩ, Jingyeom đang lạ lắm.... anh ấy không nhận ra tôi.”
Jingyeom cũng bắt đầu cảm thấy bất an trước phản ứng của Jinwoo. Tình huống này không còn có thể coi là nhầm lẫn đơn thuần. Cậu bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang dây vào một kẻ nguy hiểm?
“Xin lỗi…”
“Ừ, đến nhanh đi.”
Jingyeom lo lắng nhìn quanh phòng bệnh, đồng thời để ý Jinwoo.
Đôi mắt to tròn của cậu đảo liên hồi trước khi cẩn thận bước xuống giường.
“…Tôi cần đi vệ sinh.”
Khi Jingyeom rời giường, Jinwoo cũng đứng dậy.
Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Jingyeom, Jinwoo thở dài một tiếng rồi nắm lấy giá truyền dịch.
“Để em đẩy cho.”
“Tôi tự làm được!”
Jingyeom ôm chặt cây truyền dịch bằng cả hai tay và nhanh chóng bước về phía cửa ra vào.
“Nhà vệ sinh ở ngay bên cạnh đó.”
Đang định mở cửa, Jingyeom nghe thấy tiếng nhắc nhở từ phía sau nên ngượng ngùng cười gượng, sau đó mở cánh cửa phòng tắm bên cạnh.
Cậu vội vã bước vào, đóng sầm cửa lại.
Tựa lưng vào cánh cửa, cậu thở phào nhẹ nhõm.
‘Anh ta sẽ không theo vào đây chứ?’
Ban đầu chỉ định trốn tạm, nhưng giờ cậu mới nhận ra mình thực sự cần đi vệ sinh.
Xong việc, cậu đứng trước bồn để rửa tay.
“Hả?”
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo