Ám Vệ Vô Sỉ Của Tiểu Công Chúa - 3

 

“Ta muốn tự mình đi mua, tiện thể ngắm mỹ nam luôn.”

 

Vừa dứt lời trước mắt ta đã tối sầm lại.

 

Không biết Thẩm Thập chui từ xó xỉnh nào ra.

 

“Ngươi còn muốn gì nữa, nói một thể đi.”

 

Ta liếc nhìn hắn, nhỏ giọng nói.

 

“Ta còn muốn một con mèo đen có đốm trắng ở lưng.”

 

Sắc mặt Thẩm Thập vẫn khó đăm đăm.

 

Nhưng hắn không nói thêm gì, quay người đi thẳng ra ngoài.

 

Hắn vừa ra khỏi cửa phụ hoàng đã đến.

 

Vừa bước vào cửa, phụ hoàng đã vứt bỏ vẻ trang nghiêm người vẫn thường lộ ra trước mặt người ngoài, hớn hở hỏi ta: “Ai làm?”

 

Cái này... Sao trông không giống như đến để hỏi tội vậy.

 

Ta thật thà trả lời: “Thẩm Thập.”

 

Rồi lại vô thức biện hộ cho hắn: “Cũng không thể trách hắn được, suy cho cùng cũng là do con không nói rõ ràng.”

 

Phụ hoàng vỗ vai ta: “Giỏi lắm, ta biết ngay là nó có bản lĩnh mà.”

 

Hả?

 

Phụ hoàng ngồi xuống trước bàn nhỏ, gắp một miếng bánh bỏ vào miệng, lời năng có hơi mơ hồ.

 

“Thằng nhãi họ Cố kia không có ý tốt, cha nó quyền cao chức trọng, chỉ chăm chăm mưu đồ tạo phản. Lần này thì hay rồi, tuyệt tự luôn.”

 

Ta run run: “Vậy sao lúc trước khi người tứ hôn con cho hắn, sao người còn khen hắn tuấn tú lịch sự, còn nói hai đứa lớn lên bên nhau từ bé, sau này cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

 

Phụ hoàng xua tay: “Đó chỉ là lời xã giao thôi, trên quan trường thiếu gì những lời sáo rỗng như thế.”

 

“Nếu không phải ta cho hai đứa đính hôn, không biết lão cáo già họ Cố kia sẽ giấu cái đuôi đến bao giờ.”

 

Trong lòng ta ít nhiều gì cũng có chút thương cảm cho bốn chữ thanh mai trúc mã.

 

Phụ hoàng kéo ta đến trước mặt, lòng bàn tay ông ấy có một lớp chai mỏng, khi bóp má ta cứ có cảm giác hơi thô ráp.

 

“Con đang nghĩ cái gì vậy, trong kinh thành này có vị công tử thế gia nào mà không phải là thanh mai trúc mã của con?”

 

“Hồi bé ai là người khóc lóc đòi ca ca tuấn tú chơi cùng, mà nhắc mới nhớ, Cố Minh Uyên còn từng đẩy con xuống nước đấy, nếu không có Thập con đã chết đuối từ lâu rồi.”

 

Nghe cũng có lý.

 

Ta xua đi những cảm xúc bi thương trong lòng.

 

Rồi chợt nghe phụ hoàng nói một câu đầy thấm thía:

 

“Tuệ Tuế, con sinh ra trong nhà đế vương mà lòng dạ lại quá mềm yếu.”

 

Ông ấy ôm ta vào lòng, thở dài.

 

“Cũng may mấy ca ca của con đều an phận, nếu không một khi có thêm mấy màn tranh đấu long trời lở đất, Tuệ Tuế của ta biết phải làm sao đây.”

 

 

Phụ hoàng còn có việc phải giải quyết nên chỉ đến để nói ta không cần phải lo lắng.

 

Dù ta có làm gì đi nữa, cũng có ông ấy chống lưng cho ta.

 

Ta nghĩ bụng, nếu nói vậy thì dù ta có nuôi một đám trai bao trong nhà hẳn phụ hoàng cũng sẽ không trách ta.

 

Ta chắp hai tay trước ngực, rồi lại làm dấu A Di Đà Phật.

 

Trên đầu chữ sắc có một con dao, không được làm bậy.

 

Cửa lại bị người đẩy ra, hiếm khi thấy Thẩm Thập đi vào bằng cửa chính.

 

Đi cùng hắn còn có thị nữ Tiểu Đào.

 

Khóe mắt Tiểu Đào cứ giật giật, ta càng nhìn càng thấy kỳ lạ.

 

Cho đến khi Thẩm Thập đặt đồ vật trên tay xuống bàn rồi quay người nhìn ả.

 

Tiểu Đào mới mếu máo mở miệng.

 

“Công chúa, người mau nghĩ cách đi.”

 

“Sao? Bên ngoài lại nói xấu ta?”

 

Tốc độ lan truyền tin tức nhanh thật, xem ra cuộc sống của dân chúng cũng không tệ.

 

Tiểu Đào không muốn nói, nhưng lại bị Thẩm Thập nhìn chằm chằm đến sắp khóc tới nơi rồi.

 

“Bên ngoài đồn, đồn rằng...”

 

Mặt nàng đột nhiên đỏ lên.

 

Ta có dự cảm không lành.

 

“Đồn cái gì?”

 

Nói mau lên, sốt ruột chết đi được.

 

“Bên ngoài đồn rằng công chúa nuôi trai bao.”

 

Ồ, chuyện này cũng bình thường mà.

 

“Còn đồn rằng trai bao mông to dễ sinh, giờ đã có thai rồi.”

 

Ừm ừm, mông to.

 

Mông to... Dễ sinh...

 

Có thai rồi??!

 

Mẹ kiếp.

 

Thẩm Thập có thai dựa vào khung cửa sổ, trên tay hắn còn treo một con dao găm.

 

Đôi mắt phượng của hắn nhìn chằm chằm ta không chớp mắt, không thể nhìn ra cảm xúc cụ thể.

 

Thông thường, mỗi khi hắn bày ra bộ dạng này rõ ràng là muốn giết người.

 

Chết tiệt.

 

“Khoan đã, nam nhân sao có thể có thai được?”

 

“Không ai ngăn cản cái tin đồn nhảm nhí này sao? Mọi người đều tin hết sao?”

 

Tiểu Đào gào khóc:

 

“Nô tỳ cũng không biết, bọn họ đều nói công chúa người có tài năng đặc biệt, để cho trai bao có thai gì đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

 

Thẩm Thập đột nhiên lên tiếng: “Ra ngoài.”

 

Bảo ai ra ngoài? Ta có thể đi không?

 

Tiểu Đào như được đại xá, biến mất không tăm hơi.

 

Ta cũng định chuồn theo, nhưng vừa ra tới cửa đã bị hắn ôm trở về.

 

“Công chúa chạy cái gì?” Giọng hắn vang lên sát bên tai ta, tiếng nói hơi trầm xuống.

 

“Chuyện hôm nay, thần mong công chúa có thể cho thần một lời giải thích.”

 

“Không phải, chúng ta có gì cứ từ từ nói.”

 

Ta gỡ tay hắn ra.

 

“Ngươi thả ta ra ngoài trước đã, ta phải xem tin đồn bắt nguồn từ đâu rồi mới có thể nghĩ cách giải quyết được, ngươi thấy đúng không?”

 

Thẩm Thập đứng quá gần ta, ta vừa xoay người đã thấy mình gần như bị hắn ôm trọn vào lòng.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo