Ám Vệ Vô Sỉ Của Tiểu Công Chúa - 4

 

Trên người hắn có mùi cỏ cây thơm mát, ta hít hà một hơi, rất nhanh đã ngửi thấy mùi tanh ngọt.

 

Máu?

 

Ta ngẩng đầu muốn nhìn hắn lại bị hắn dùng tay che mắt lại.

 

Bàn tay hắn rất ấm, nhưng ngay sau đó, ta lại cảm giác được có một thứ mát lạnh chạm vào môi ta.

 

Chỉ chạm vào rồi rời đi ngay.

 

Chờ khi Thẩm Thập bỏ tay ra, ta nhìn thấy đôi mắt không chút gợn sóng của hắn.

 

Trong đôi mắt ấy phản chiếu một ta đang hoảng loạn.

 

“Ngươi... Ngươi…”

 

Ta ú ớ mãi vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.

 

Chuyện gì đang xảy ra thế này, ta vừa bị ám vệ của mình hôn môi sao?

 

Chuyện này có trái với luân thường đạo lý không?

 

Thẩm Thập vẫn đứng rất gần ta, hắn ôm lấy ta, không nói một lời.

 

Trong đôi mắt phượng của hắn ẩn chứa một chút suy tư, hệt như thể hắn đang cố gắng phân biệt cảm xúc thật sự của ta.

 

Hắn vẫn bình tĩnh như vậy, cứ như thể người vừa làm ra chuyện kinh thiên động địa không phải là hắn mà là một ai khác.

 

Tâm trạng vốn đang rối bời của ta cũng dần bình tĩnh lại dưới ánh mắt ấy.

 

Ta đưa tay lau khóe miệng, rồi cũng thản nhiên mở miệng.

 

“Nói cho cùng cũng là do ngươi giết nhầm người mới khiến ả tiểu bạch liên kia làm loạn bên ngoài.”

 

“Nếu Cố Minh Uyên còn sống, ả đâu có rảnh hơi đâu mà tới đây bày trò kẻ xướng người họa.”

 

“Tóm lại, là lỗi của ngươi, là ngươi đã làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cả hai chúng ta.”

 

“Là lỗi của ngươi, ta mới là người chịu thiệt.”

 

Thẩm Thập có vẻ như đã bị ta thuyết phục, hắn đứng thẳng người, buông ta ra khỏi vòng tay của hắn.

 

Ta càng nghĩ càng tức, cái tên này ở trong bóng tối lâu quá nên quên hết lễ nghĩa rồi hay sao?

 

Hành vi sao mà lỗ mãng thế?

 

Nếu đặt ở bên ngoài hắn đã bị coi là kẻ bạc tình, hái hoa tặc rồi.

 

Không, dù đặt ở phủ công chúa thì cũng vậy thôi.

 

“Tiểu Đào!”

 

Ta lớn tiếng gọi vọng ra ngoài.

 

Tiểu Đào vừa đáp lời đã mở cửa, động tác nhanh thoăn thoắt.

 

“Bắt hắn lại cho ta.” Ta chỉ vào Thẩm Thập: “Tống vào phòng củi, diện bích sám hối.”

 

Tiểu Đào xị mặt xuống: “Công chúa, nô tỳ đánh không lại hắn.”

 

Ngươi nói cái gì vậy.

 

“Nếu hắn dám chống lại ta sẽ bảo phụ hoàng mang hắn đi ngay trong đêm nay.”

 

Hắn muốn lật trời sao!

 

 

Miệng thì nói vậy, nhưng cuối cùng ta vẫn mềm lòng.

 

Dù ta không rõ cái tên kia đột ngột hôn ta như vậy là có ý gì.

 

Nhưng ta cũng không thể bẩm báo chuyện này với phụ hoàng được.

 

Nếu không chắc chắn Thẩm Thập sẽ không thể sống nổi.

 

Tiểu Đào thấy ta buồn bực, lúc ăn tối nàng đã lén nói với ta rằng nàng đã nhìn thấy hết rồi.

 

Nhìn thấy cái gì?

 

“Thì là...” Tiểu Đào ngượng ngùng.

 

“Nô tỳ thấy Thập hôn ngài, lúc ấy cửa còn chưa được khép kín, nô tỳ lại sợ công chúa sẽ bị hắn đánh thật.”

 

“Nên nô tỳ đã lén nhìn trộm qua khe cửa, vừa vặn...”

 

Được lắm, ngươi thấy vậy mà không vào cứu ta?

 

Miệng thì nói hay lắm.

 

Ta càng tức giận hơn.

 

Con mẹ nó Thẩm Thập, hôn xong rồi lại không nói một lời.

 

Mẹ, có phải đúng như bên ngoài đồn…

 

Một lần mang thai ngốc ba năm không?

 

Ta từng xem không ít thoại bản, cũng hiểu đôi chút về chuyện nam nữ.

 

Việc Thẩm Thập đột nhiên hôn ta, có ba khả năng.

 

Thứ nhất, hắn thích ta.

 

Thứ hai, trong lòng hắn có một bóng hình nào đó, có lẽ trong khoảnh khắc ấy ta rất giống với bóng hình kia nên hắn đã nhận nhầm, không kiềm chế được tình cảm.

 

Thứ ba, đầu óc hắn có vấn đề.

 

Thẩm Thập lớn lên bên ta từ nhỏ, huấn luyện rồi các thứ của hắn đều diễn ra trong lúc ta học cầm kỳ thi họa.

 

Hơn nữa, vì thân phận ám vệ nên có thể nói hắn gần như theo ta một phút cũng không rời.

 

Thậm chí, khi ta ngủ hắn cũng sẽ canh gác ở gian ngoài hoặc ở một nơi nào đó.

 

Còn trước đó nữa, khi hai đứa chưa ở cùng nhau, thì hắn mới bao nhiêu tuổi?

 

Sáu bảy tuổi?

 

Biết cái mẹ gì về yêu đương.

 

Khả năng thứ hai có thể loại trừ.

 

Chỉ còn lại thứ nhất và thứ ba.

 

Ta hơi suy tư một chút, rồi đưa ra kết luận.

 

Tiểu tử này, thầm mến bản công chúa.

 

Lâu ngày sinh tình nha, giấu cũng đủ sâu.

 

Nam nhân, ngươi thành công khiến ta chú ý.

 

Ta lấy đĩa bánh quế hoa trước mặt tới, dùng khăn gói lại rồi nhét vào trong túi.

 

“Đi, đi xem tên kia.”

 

Tiểu Đào ngẩn ra, nhưng động tác trên tay cũng không chậm lại chút nào.

 

“Cái đĩa vịt quay này có mang theo không?”

 

“Mang mang mang.”

 

Suốt mười lăm năm qua, đây là lần đầu tiên bản công chúa được người ta thổ lộ tình ý thẳng thắn như vậy, cũng không thể bạc đãi đối phương.

 

Bước chân vô thức đẩy nhanh tốc độ hơn một chút, Tiểu Đào nhất thời không đuổi kịp.

 

Ta không bảo ai trông chừng bên ngoài phòng chứa củi, dù sao thì với bản lĩnh của Thẩm Thập, chỉ cần hắn muốn trốn kiểu gì cũng có thể trốn được.

 

Suốt mười mấy năm nay, thỉnh thoảng ta có phạt hắn vài lần, tất cả đều nhờ hắn tự giác.

 

Còn chưa tới gần đã nghe thấy giọng nữ tử mềm mại truyền ra từ bên trong.

 

“Thẩm ca ca, sao chàng lại xa cách ta như vậy?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo