“Cái vị công chúa kia vốn là kẻ lòng dạ rắn rết, Cố ca ca đã nói rồi, ả vừa già vừa xấu.”
“Huynh nói xem, huynh hầu hạ một lão nữ nhân như ả, có thể được lợi lộc gì?”
Cái tên Cố Minh Uyên kia còn dám nói những lời này sau lưng ta?
Khá lắm thằng nhãi ranh, thì ra tất cả thương xuân bi thu của ta đêm qua đều đút cho chó ăn.
Chết đáng lắm.
Ta chắp tay đi qua, muốn nghe xem Thẩm Thập trả lời thế nào.
Kết quả chờ một hồi lâu cũng không nghe được động tĩnh gì.
Tiểu Đào cũng tới, ta ra hiệu cho nàng khẽ một chút.
Đột nhiên trong phòng truyền đến vài tiếng động, như có người bị vướng vào vật gì đó rồi ngã xuống.
Ngay sau đó, tiếng khóc nức nở của ả tiểu bạch liên kia vang lên.
“Thẩm ca ca, khi còn bé chúng ta đã từng gặp nhau rồi mà, ngay trong hoàng cung.”
“Năm ta mười tuổi, vô ý rơi xuống nước, là chàng đã cứu ta.”
Mười tuổi?
Khéo vậy.
“Thẩm ca ca thật sự không nhớ ta sao?”
Giọng của ả tiểu bạch liên kia càng thêm bi thương.
Tiểu Đào xoa tay định đẩy cửa, nhưng bị ta ngăn lại.
Để ta xem, tiểu ám vệ của ta sẽ trả lời như thế nào đây.
“Không nhớ.”
Ồ, hai chữ thật lạnh lùng.
Ừm, coi như tiểu tử kia biết điều.
“Thẩm ca ca chưa từng thấy ta ư? Thẩm ca ca chàng nhìn ta một cái đi.”
“Ta không tin đôi mắt chàng trống rỗng, chàng nhìn ta một cái đi!”
Hít, có chút kỳ quái.
“Chưa từng thấy.”
Vẫn là ba chữ lạnh lùng như cũ.
Được rồi, hôm nay coi như hắn qua ải.
Ta vung tay lên, ra hiệu cho Tiểu Đào: Thả hắn ra đi.
Chẳng ngờ vừa mở cửa ra đã thấy hai người bên trong tư thế quỷ dị.
Ả tiểu bạch liên kia chỉ có một chân chạm đất, còn một chân khác thì như mới vừa thả từ trên eo Thẩm Thập xuống, tay nửa khoác lên bả vai Thẩm Thập, trông non nớt, rất yếu ớt.
Thấy ta bước vào, ả như vô thức rụt ngón tay lại, tăng thêm chút lực lên người Thẩm Thập.
Thẩm Thập hừ khẽ một tiếng.
Cái quỷ gì thế này?
Thẩm Thập, ngươi hừ cái gì?
Con mẹ nó, những câu chuyện sắc tình trong đầu ta sắp không kiềm chế được nữa rồi.
Không đúng, bây giờ không phải lúc để nói chuyện này.
Thẩm Thập đẩy ả ta ra.
Lực đạo rất mạnh, ả tiểu bạch liên kia bị hắn đẩy suýt chút nữa đã ngã nhào ra ngoài cửa sổ.
Các tỷ muội mở to mắt ra mà xem, loại người này không phải nam nhân tốt đâu.
Lúc bị bắt gian còn đẩy nữ hài tử ra ngoài.
Tiểu Đào nhìn Thẩm Thập rồi lại nhìn ta, tựa hồ muốn hỏi: “Còn thả người không?”
Đương nhiên là, không thả.
Nhưng phải giam riêng ra.
Đừng để tới khi ta hồi thần lại, hai người còn tạo ra cả hài tử rồi.
Thẩm Thập bước hai bước về phía ta.
Người làm sai chính là hắn, ta chẳng có gì phải sợ, nên đứng yên không nhúc nhích.
Kết quả cái tên kia mới bước hai bước đến trước mặt ta, sau đó ngã thẳng xuống.
Hắn cao hơn ta cả một cái đầu lại đột ngột bổ nhào tới như vậy, suýt nữa thì đè chết ta.
Được lắm, muốn giết người diệt khẩu đúng không?
Buôn bán không thành nhưng tối thiểu tình nghĩa vẫn còn đó.
Ta cũng không phải loại chủ tử cứng nhắc máy móc.
Ngươi có di tình biệt luyến thì cứ di tình biệt luyến đi, đâu đến mức phải hại chết ta chứ?
Nhưng chuyện hắn hôn ta lúc trước không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được, phải để hắn chịu chút khổ sở da thịt.
Đại não của ta còn đang hỗn loạn tưng bừng.
Tiểu Đào đã vội vàng đỡ lấy hai người chúng ta.
“Công chúa!” Tiểu Đào kinh hô một tiếng.
“Hắn nóng quá.”
Nóng?
Ta sờ thử.
Hít, đúng là có hơi nóng thật.
Lại sờ thêm một chút nữa.
Ta lạy, rõ ràng là sắp chín tới nơi rồi.
“Mau mau mau, truyền thái y.”
…
Thẩm Thập bị bệnh.
Mười mấy năm qua đây là lần đầu tiên hắn bị bệnh.
Có thể nói là bệnh đến như núi lở.
Hắn trực tiếp hôn mê hai ngày.
Ta đi hỏi tội hắn xong chẳng được hả giận chút nào, còn phải bận trước bận sau cho hắn uống thuốc suốt hai ngày.
Thật quá đáng.
Lão cha tổ chức yến hội thưởng cúc, đại khái chính là vì thể hiện sự quan tâm tới các quan viên.
Ngoại trừ những quan viên trong kinh thành, ông ấy còn tiện thể tặng một lượng lớn đồ dùng chống lạnh cho những nơi khác, nhất là vùng biên quan,.
Mở yến hội thưởng cúc, nhân vật chính ngoại trừ chính ông ấy, còn có ta.
Phụ hoàng bận rộn công vụ không thể rời đi, vừa ngẩng đầu lên khỏi đống tấu chương, việc đầu tiên ông ấy làm chính là bảo Phúc công công truyền tin cho ta.
“Đi, kêu nó đi, hảo nam nhi trong kinh thành đều tụ tập trên yến hội cả, cứ yên tâm mà chọn, chọn nhiều mấy người cũng không sao.”
Nghe thử những lời này xem.
Khi nghe Tiểu Đào báo cáo lại, ta chậc lưỡi hai tiếng.
Lão cha thật sự có tiềm chất làm hôn quân.
Thẩm Thập đã hạ sốt, nhưng vẫn còn hôn mê.
Ta liền không để hắn đi theo, dù sao cũng không phải nơi hang hùm miệng sói gì.
Phủ thái tử của đại ca, là nơi an toàn nhất ngoại trừ phủ công chúa này của ta.