Đừng nói là thích khách, không có sự cho phép, đến cả ruồi bọ cũng khó có thể bay vào.
Ta chọc chọc mặt Thẩm Thập: “Ta ra ngoài tìm nam nhân đây, không cần ngươi nữa.”
Trên mặt Thẩm Thập vẫn còn mang theo nét bệnh trạng, đuôi mắt như bị sương mù bao phủ, ướt đẫm lại ửng đỏ.
Hắn nắm lấy tay ta, khàn giọng nói: “Ta đi cùng với nàng.”
Ta vỗ vỗ hắn, cảm thấy vui mừng.
“Ngươi có tâm thế là được, chi bằng ở nhà suy nghĩ thật kỹ, đợi ta trở về lại cho ta một lời giải thích hợp lý.”
Hắn biết ta muốn hắn giải thích chuyện gì.
Hắn đứng dậy mặc áo ngoài: “Đi cùng nàng, ta vẫn có thể nghĩ xem nên thành thật như thế nào.”
Được thôi, chính hắn muốn đi theo, cũng không thể nói ta ngược đãi thuộc hạ.
Lúc chuẩn bị ra cửa, ta thấy người canh giữ phía dưới kiệu có vẻ lạ mặt.
Nhìn kỹ lại một chút.
Chậc? Không phải ả tiểu bạch liên kia sao?
Lúc này ả ta đang bưng một cái ghế nhỏ, đứng thẳng tắp, mời ta lên xe ngựa.
Ta nheo mắt lại: “Bắt ả ta nhốt lại cho ta.”
…
Bởi vì không vội, xe ngựa đi rất chậm, không hề xóc nảy, bên trong lại lót đệm, tất cả đều mềm mại.
Thỉnh thoảng xóc nảy một chút, cũng không khác gì cái nôi.
Ta thấy ả tiểu bạch liên kia thật sự có chút bản lĩnh.
Ví như không hiểu bằng cách nào ả ta lại có thể bám lên Cố Minh Uyên được.
Mấy ngày trước ả còn muốn quyến rũ Thẩm Thập.
Bây giờ lại đến trước mặt ta.
Sao, ả tưởng công chúa ta đây chưa từng đọc mấy thoại bản cung đấu à?
Không cần nghĩ cũng biết ả ta không phải là người tốt.
Người điều tra nói ả ta là người của đội buôn ở biên giới.
Có khi nào là thám tử địch quốc không?
Xe ngựa lại xóc nảy một chút, ta không ngồi vững, nghiêng hẳn qua một bên, lại đụng phải một thứ cứng rắn.
Nghiêng đầu sang mới nhớ ra trong xe ngựa còn có Thẩm Thập đang ngồi cạnh.
Ta chậm rãi dịch tầm mắt từ ngực hắn lên mặt hắn.
Đôi mắt phượng kia đã không còn ướt át, chỉ còn lại một chút ửng đỏ ở đuôi mắt.
Đôi mắt vốn thanh lãnh lại thêm nét đỏ ửng này phụ trợ, trông đặc biệt mê hoặc lòng người.
Hắn như thần tiên mới hạ phàm, đã dính một chút tình dục thế tục.
Ta liếm liếm môi, gan to bằng trời, nhón người lên hôn hắn một cái.
Ặc, đắng quá.
Sao môi cái tên này còn mang theo vị thuốc bắc thế này.
Thật là thất sách, sớm biết vậy ta đã bảo hắn đợi về rồi hãy uống thuốc.
Thẩm Thập nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.
Trong sự trầm mặc khiến người ta nghẹt thở này, cuối cùng là ta mở miệng trước.
“Tiểu tử ngươi thích ta lâu lắm rồi đúng không?”
Ta tự cho rằng giọng điệu của mình còn có thể tính là nhẹ nhàng thoải mái, nhưng thực tế trái tim đã đập thình thịch như nổi trống từ lâu.
Nếu tên kia dám nói câu gì phủ nhận, ta sẽ ném hắn xuống xe, cho hắn tự đi bộ theo.
Mùi thuốc tiến lại gần, càng nồng hơn vài phần.
Ngón tay lạnh lẽo của hắn vuốt ve đôi môi ta, dường như hắn muốn đặt xuống một nụ hôn.
Nhưng cuối cùng lại chỉ dán lên má ta.
Giống như thú con.
Ta nghe thấy giọng hắn dịu dàng mà khàn khàn.
“Đúng vậy, ta thích nàng.”
“Mười hai năm nay, vẫn luôn thích nàng.”
Ta hốt hoảng chạy xuống xe ngựa.
Cái gì mà mười hai năm, vẫn luôn thích nàng.
Đúng là quá xấu hổ.
Người này đang nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ ta đúng không?
Sao ta cứ luôn cảm thấy như có lưỡi dao trong mấy lời mật ngọt này nhỉ?
Đi quá nhanh, ta vô tình đụng phải người phía trước khiến hắn lảo đảo.
Liếc mắt nhìn, đây không phải lão cha của Cố Minh Uyên sao?
Lão già này mặt chuột mắt chuột, đang nhìn cái gì vậy?
Sau lưng ta có cái gì sao?
Ả tiểu bạch liên kia?
Đáng tiếc, ta đã nhốt ả ta lại rồi.
Ta vượt qua hắn, đi thẳng về vị trí bên dưới đại ca.
Không ít triều thần đều đang âm thầm đánh giá ta.
Lần đầu tiên tiếp nhận nhiều ánh mắt như vậy, ta cứ cảm thấy là lạ.
Đại ca ra đón ta, vừa mở miệng câu đầu tiên chính là.
“Thập thật sự có thai rồi? Sao muội không ở nhà với hắn nhiều hơn? Mấy phò mã còn lại để ta chọn cho muội rồi đưa tới phủ cũng được.”
Nghe những lời kinh thế hãi tục này, ta suýt chút nữa đã bị sặc chết.
“Xin anh, tin đồn này sao có thể lừa người có trí tuệ như anh trai ta.”
Đại ca chậc lưỡi hai tiếng: “Đáng tiếc.”
Đáng tiếc cái gì? Đáng tiếc là giả à?
Đáng tiếc vì Thẩm Thập không thể sinh con?
Ta thật sự cảm tạ ngươi đó.
…
Yến hội chính là ăn ăn uống uống, ngắm chút hoa rồi xem mỹ nữ ca múa.
Trong phủ đại ca có mỹ nhân Tây Vực tiến cống.
Hắn không thích mỹ sắc, lại không thể trả về cho Tây Vực, liền nuôi nhốt ở trong phủ.
Hễ có việc gì thì lại lôi ra biểu diễn cho người ta xem.
Có người nói hắn không hiểu phong tình, hắn liền mắng lại.
“Sao, ta mê đắm tửu sắc ngươi sẽ xử lý công vụ thay ta sao?”
“Thôi đi, với tầm nhìn hạn hẹp của ngươi, sớm muộn gì cũng khiến dân chúng lầm than.”
Có thuộc hạ nhìn trúng liền muốn xin hắn.
Hắn cũng từ chối.