Ám Vệ Vô Sỉ Của Tiểu Công Chúa - 7

 

“Có tức phụ nhà ai mà không xinh đẹp? Dù không được nữa thì vẫn còn mấy cô nương ở Đông Nhai, có người nào không phải thiên kiều bá mị, dược nâng niu chiều chuộng mà ra?”

 

“Cả ngày cứ mãi nhớ thương mấy ả ngoại bang, thật vô dụng.”

 

Phòng cháy phòng trộm phòng thám tử, bắt đầu từ ta.

 

Nhưng mà... cái người ở chính giữa kia.

 

Ta tập trung nhìn kỹ.

 

Tiểu bạch liên?

 

Không phải chứ, rốt cuộc ả ta có bản lĩnh gì vậy?

 

Ta thật sự bái phục ả ta rồi.

 

Tiểu bạch liên cũng nhìn thấy ta, còn cười với ta bằng cái giọng điệu đầy khiêu khích.

 

Ta trợn trắng mắt, gọi một tiếng đại ca.

 

Chưa đến ba giây, tiểu bạch liên đã bị lôi xuống.

 

Ả ta có vẻ bối rối, còn lẩm bẩm cái gì đó.

 

“Hướng đi này không đúng, không phải thế này, ta mới là nhân vật chính.”

 

Đánh rắm, rõ ràng nên đi hướng như vậy.

 

Ở phủ thái tử, nhân vật chính là ca ca ta mới đúng.

 

Giống như ả ta không phân biệt được ai mới là chủ nhân trong phủ công chúa vậy.

 

Ở nơi như kinh thành, loại người không nhận rõ vị trí của mình, đều sẽ chết rất nhanh thôi.

 

 

Đại ca biết Thẩm Thập không có thai, liền nhét cho ta ba công tử thế gia.

 

Nằng nặc muốn ta mang về.

 

Ba người đều là văn nhân phong độ mười phần, người nào cũng tuấn tú hơn người.

 

Chỉ là đều hơi gầy.

 

Cũng không biết đại ca có gu thẩm mỹ kiểu gì nữa.

 

“Đừng ghét bỏ, đám người ở biên quan phải đợi đến sang năm mới về, muội cứ nhận lấy mấy người gầy gò này trước, đợi sang năm, ca lại chọn cho muội mấy võ tướng.”

 

A Ha... Ha... Ha... Ha.

 

“Vậy thì thật... cảm ơn ca.”

 

Trời thu sẫm tối nhanh.

 

Nửa đường xe ngựa còn bị hỏng.

 

Lúc đám thích khách xông ra, ba nam nhân gầy yếu kia lại đều muốn chui vào lòng ta.

 

Sao, trông ta giống người rất biết đánh nhau sao?

 

Hơn nữa, người ta đến ám sát, chắc chắn là càng gần ta thì càng nguy hiểm, rốt cuộc các ngươi đang nghĩ cái gì trong đầu vậy, đúng là không có đầu óc.

 

Chờ khi ta tránh khỏi sự dây dưa của ba người, thanh kiếm kia đã đến trước mặt.

 

Cuối cùng bị Thẩm Thập lao từ trong bóng tối ra nhẹ nhàng gạt đi.

 

“Mẹ kiếp, không phải nói cái tên ám vệ kia có thai rồi sao? Sao còn đi theo?”

 

Được rồi, không cần nhìn sắc mặt Thẩm Thập, ta cũng biết cái tên thích khách kia sắp toi rồi.

 

Trước sau có ba đợt người tới.

 

Đợt cuối cùng vừa khóc vừa gào chạy trối chết.

 

Vừa chạy vừa gào to: “Không có thai, không có thai, anh em chạy mau, đừng tới nữa.”

 

Ta liếc nhìn nam nhân đang cầm đao đứng phía trước một cái.

 

Ta có đủ căn cứ để nghi ngờ, sở dĩ đợt thích khách cuối cùng được thả đi là vì hắn muốn rửa sạch tin đồn.

 

 

Ta chờ Thẩm Thập thành thật khai báo xem hắn thích ta như thế nào.

 

Kết quả vừa về phủ đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

 

Nhìn xem, nhìn cái thái độ này mà xem.

 

Quả nhiên, giữa người với người vẫn nên có một chút khoảng cách thì hơn.

 

Trong sân có một cái xích đu, vẫn là Thẩm Thập làm.

 

Ta đi lên đung đưa hai vòng, suy nghĩ về bản tâm của mình.

 

Ta có thích hắn không?

 

Trước kia lúc thấy ả tiểu bạch liên chạm vào hắn, ta đã hận không thể trực tiếp chặt ả ta ra thành trăm mảnh.

 

Cái tiếng như bị vướng vào đồ vật kia chắc là do Thẩm Thập trốn tránh ả ta mà gây ra.

 

Sau đó hắn hết đường trốn, vừa vặn bị ta mở cửa ra nhìn thấy.

 

Phụ hoàng nói cảm giác thích một người rất kỳ diệu.

 

Không phải chỉ đơn thuần là sống chung qua ngày.

 

Thích sẽ để ý đến từng lời nói từng hành động của đối phương, sẽ muốn được nhìn thấy hắn mỗi phút mỗi giây.

 

Sẽ không thể rời xa hắn, cũng sợ hắn rời đi.

 

Hắn khác với những người khác, ngay từ khoảnh khắc xuất hiện, đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời ta.

 

Trước khi Cố Minh Uyên chết, ta chưa từng suy xét đến vấn đề hôn phối này.

 

Dù sao ta sinh ra đã đứng trên đỉnh cao của quyền lực, ngoại trừ việc lật đổ phụ hoàng để làm nữ đế, thì không còn vị trí nào cao hơn được nữa.

 

Phụ hoàng không có quan niệm nam nữ, nếu ta có dã tâm bừng bừng, lại có được cái đầu óc tương xứng với dã tâm đó, có lẽ phụ hoàng cũng có thể phế bỏ đại ca, để ta làm hoàng đế.

 

Ta muốn cái gì, thì sẽ có được cái đó.

 

Đám nam nhi trong thiên hạ này, đối với ta mà nói, đều như nhau cả thôi.

 

Sau này gả cho ai, cũng đều như nhau.

 

Bởi vì chỉ cần ta muốn, thì cái khế ước hôn nhân kia cũng chỉ là hữu danh vô thực, ta muốn nam tử nào khác, vẫn có thể trực tiếp mang về.

 

Thẩm Thập, Thẩm Thập.

 

Ta lặp đi lặp lại hai chữ này.

 

Đến khi trong miệng tràn ra vị máu tanh, ta lại nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.

 

 

Khi còn bé Thẩm Thập cũng giống như ta, phấn điêu ngọc tạc.

 

Khi đó mẫu thân vẫn còn sống, còn khen chúng ta là đôi kim đồng ngọc nữ.

 

Nàng sẽ dẫn chúng ta thả diều, dẫn chúng ta làm bánh hình mèo con chó con.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo