Anh trai, Tàng Sơn, Vị hôn phu của em, Tiểu Thạch Đầu, Cung Trúc, Công chúa của anh - Chương 16

Tôi lắc đầu: "Cậu ta từng bóp cổ tôi, tôi cũng từng đánh cậu ta một trận, giữa chúng tôi mãi mãi không thể hiểu nhau."  


Cố Hạ ngớ ra một lát, sau đó bật cười: "Quả nhiên là cậu… Mà này, tôi cũng từng bị cậu bắt nạt đấy."  


Tôi khó hiểu nhìn hắn.  


"Chắc cậu quên rồi. Hồi cấp hai, hôm đó tôi trực nhật, đúng lúc bắt gặp cậu leo tường vào buổi tối, liền lập tức tóm cậu giao cho giám thị nhà trường. Kết quả là đến thứ Hai tuần sau, trong buổi chào cờ, tôi vừa bước lên bục phát biểu, cậu liền chìa chân ra làm tôi ngã sấp mặt trước toàn trường."  


Tôi hoàn toàn không nhớ chuyện đó, đành xấu hổ xin lỗi: "Thật sao? Vậy tôi quá đáng thật đấy…"  


Cố Hạ lắc đầu: "Lúc đầu tôi tức lắm, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy cậu cười đắc ý với tôi, thế là lại thấy chẳng có gì to tát nữa."  


Câu này có gì đó là lạ, tôi không biết phải tiếp lời thế nào.  


Hắn tiếp tục cảm thán: "Cảm giác như với cậu ta, cô gái có nụ cười ấy là tia sáng duy nhất trong cuộc đời vậy. Nói thế này có vẻ không hay, nhưng khi nhìn thấy bức tranh đó, tôi thực sự có chút xúc động..."  


Nhân viên phục vụ mang ly sữa chua xoài tôi gọi đến, tôi cầm lấy muỗng, khuấy nhẹ rồi chậm rãi nói:  


"Thì sao chứ? Nếu cô ấy là ánh sáng của cậu ta, thì cô ấy phải sống cả đời dưới bóng tối do cậu ta tạo ra ư?"  


"Lý lẽ là như vậy." Cố Hạ thở dài, "Nhưng cậu ta bây giờ đã nhận hậu quả rồi, gặp một lần cũng không có gì đáng ngại."  


"Tôi sẽ chuyển lời lại cho bạn tôi." Tôi nói chậm rãi, "Nhưng… cậu thực sự cho rằng thứ tình cảm này là tình yêu sao?"  


"Không phải à?" Cậu ta hỏi ngược lại tôi.  


Tôi trầm ngâm, sau đó đáp:  


"Với nhiều người, yêu chính là tập hợp của những biểu hiện si mê này. Nhưng tôi nghĩ, những điều thường ngày không thể chứng minh tình yêu."  


"Vậy thì phải thế nào mới chứng minh được?"  


"Phải xem khi đứng trước những lựa chọn lớn, lợi ích của bản thân và người mình yêu xung đột, người đó sẽ quyết định ra sao."  


Cố Hạ dường như đang suy tư.  


Tôi tiếp tục nói:  


"Ví dụ như chúng ta yêu nhau, nhưng gia đình cậu phản đối kịch liệt, cậu có kiên trì đến cùng không?"  


Mặt Cố Hạ lập tức đỏ bừng, vội vàng xua tay: "Sẽ… sẽ không phản đối đâu…"  


"Rồi sau này, cậu rời khỏi gia đình, phát hiện bản thân chẳng còn gì cả, chất lượng cuộc sống tụt dốc không phanh. Những nơi trước đây tùy ý ra vào giờ trở nên xa vời, từ một công tử nhà giàu cao cao tại thượng, biến thành kẻ chi li từng đồng, một xu cũng phải đắn đo. Cậu có chắc chắn mình sẽ không hối hận không?"  


Cố Hạ im lặng. "Nhưng vấn đề là, những chuyện đó đều chỉ là giả thiết, là điều chưa xảy ra mà."  


"Đó là câu chuyện của mẹ tôi." Tôi hạ giọng, "Bà đã làm được tất cả những điều đó, nhưng sau khi kết hôn vẫn không hạnh phúc."  


Cha tôi, Cung Hải Sinh, là một người coi sự nghiệp của bản thân quan trọng hơn tất thảy, kể cả mẹ tôi.  


Cố Quân nói 009 đã tẩy não ông, nhưng thực tế, từ trước khi 009 xuất hiện, mẹ tôi đã luôn sống trong u sầu.  


"Trước đây tôi từng cảm thấy bất bình thay cho bà. Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ, ngay từ đầu thứ bà theo đuổi đã là thứ không thể có được." Tôi bật cười, "Là một người bình thường, cả đời này có thể nhận được tình yêu dù đã bị pha loãng cũng đã rất may mắn rồi. Nếu quá tham lam, kết cục có lẽ sẽ chẳng tốt đẹp gì."  


Tình yêu, chẳng qua chỉ là lời nói dối lớn nhất để một người thuần hóa một người khác mà thôi.  


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Cố Hạ rõ ràng rất bất ngờ.  


Đương nhiên là vì gia đình tôi luôn đối xử với tôi như thế. Nhưng lời này, tôi sẽ không nói với cậu ấy.  


Tôi chuyển chủ đề: "Cậu có định đi Vụ Thủy với chúng tôi không?"  


Cố Hạ khó hiểu: "Vụ Thủy? Chúng tôi là ai?"  


"Tôi và chị Cố Quân sắp đến một nơi rất nguy hiểm."  


Cậu ấy do dự một lát, thấp giọng hỏi: "Cậu muốn tôi đi cùng cậu không?"  


Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt đang lén nhìn tôi của cậu ấy.  


Có lẽ là do hôm nay ánh mặt trời quá rực rỡ, khiến thứ tình cảm mới nảy mầm trong mắt thiếu niên trước mặt lộ ra không cách nào che giấu.  


Cậu ấy rõ ràng run lên, vội vàng cúi đầu, trốn tránh trong bối rối.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo