Chồng Quỷ Của Tôi - 10

"Hứa Minh Du”

 

"À?"

 

Thẩm Tích hiếm khi gọi đầy đủ tên tôi, chỉ có lần đầu tiên dụ dỗ tôi.

 

Anh thở dài thật dài.

 

"Tôi không có gia đình, không có người yêu, tài sản không ai thừa kế, giờ đang bị phong tỏa tại tòa án."

Anh quay sang nhìn tôi.

 

Nhận ra anh muốn nói gì, tôi nắm chặt tay.

 

"Em là người duy nhất có sợi dây liên kết với tôi."

"Tất cả tài sản đó, em cứ lấy đi."

 

"Sau khi thông báo tôi chết, em đến gặp Triệu Minh, anh ấy sẽ giúp em xử lý thủ tục."

 

Đã có được thứ tôi mong muốn từ lúc đầu, nhưng trong lòng tôi lại không vui vẻ gì.

 

Thậm chí còn có chút buồn bã.

 

Tôi cúi đầu, giấu đi những giọt nước mắt trong mắt.

"Anh đã gặp Triệu Minh rồi."

 

"Ừ, hôm đó đi lấy đồ, anh ấy đoán ra, sau đó gặp mấy lần."

 

"Tôi chưa hỏi em, hôm đó em đi lấy cái gì? Mà sao lại mạnh mẽ thế?"

 

Thẩm Tích iim lặng.

 

Dường như đang muốn nó tôi đừng hỏi nữa.

Tôi không bỏ cuộc.

 

"Không thể nói cho tôi sao?"

 

Thẩm Tích khẽ cười: "Sợ em sợ.

 

Tôi ngẩng đầu: "Tôi muốn biết.

 

"Tim tôi."

 

Chop đũa trong tay tôi rơi xuống.

 

"Khi chết, tim tôi bị lấy đi."

 

"Triệu Minh đã cướp đi, giữ ở sòng bạc."

 

"Sòng bạc rất phức tạp, có thể khiến kẻ thù của tôi phải dè chừng."

 

Cái tên Triệu Minh còn hỏi tôi…

 

Thẩm Tích nhìn tôi sâu sắc.

 

"Em còn nhớ tôi đã nói gì với em không?"

 

Có thể yêu anh, nhưng phải nhớ rằng, ma và người là khác biệt.

 

 

Gần đây, Thẩm Tích ngày càng xuất quỷ nhập thần.

Thời gian anh ở bên tôi cũng ngày càng ít đi.

 

Cuối cùng, nửa tháng sau, một tin chấn động nổ ra.

Thế lực hắc ám đã hoành hành ở Kinh thành suốt mấy chục năm bị một mẻ tóm gọn.

Tội ác chất chồng, dây mơ rễ má khắp nơi.

 

Trên bản tin còn có bóng dáng của Ngũ Hắc và Lục Hắc.

Họ là cảnh sát nằm vùng.

 

Chuyện này như một cơn địa chấn, rung chuyển cả dư luận.

Từ đó còn kéo theo một vụ án cũ.

 

Người từng là đại ca nói một không ai dám nói hai, ăn trên ngồi dưới cả giới hắc bạch ở Kinh thành – Thẩm Tích –

Thì ra đã sớm bị tâm phúc và kẻ thù liên thủ hãm hại từ hai năm trước, chết ở một ngọn núi heo hút.

 

Ngay cả mộ cũng không có.

 

Mà lần này có thể làm được cuộc càn quét lớn như thế, nghe nói là nhờ có một người thần bí âm thầm giúp đỡ.

 

Người đó là ai, không ai biết cả.

 

Lúc Thẩm Tích đến tìm tôi, tôi linh cảm được, đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.

 

Mũi tôi cay xè, nước mắt trào ra không kìm được.

"Thẩm Tích…"

Anh dang rộng hai tay.

"Ôm anh một cái đi."

 

Tôi nhào vào lòng anh, bật khóc nức nở.

 

Anh vỗ nhẹ lưng tôi, giọng trầm ổn:

"Đứa bé ngoan, đừng khóc."

"Mọi chuyện kết thúc rồi."

 

Anh kéo tôi ngồi xuống ghế dài.

 

"A Dư, anh không phải người tốt."

"Đã bước chân vào hắc bang, chỉ có hai con đường: một là trèo lên, hai là chết."

 

"Nhưng khi anh ngồi lên được cái vị trí cao nhất, anh mới nhận ra, con đường đó… là ngõ cụt. Đi đến cuối cùng, cũng chỉ là cái chết."

 

"Anh muốn rửa tay gác kiếm, nên đã hợp tác với cảnh sát, giúp họ phá được mấy vụ án lớn."

 

"Trong đó có một vụ liên quan đến em trai anh."

 

Thẩm Tích ngừng lại một chút.

 

"Người phản bội anh, cũng chính là nó."

"Đứa em trai anh nuôi suốt mười năm."

 

"Ban đầu anh định bồi dưỡng nó làm người thừa kế."

 

"Lúc đó nó quỳ trước mặt anh cầu xin, nhưng anh không giúp. Vì nó quá tham vọng, nếu tiếp tục phát triển kiểu đó, sẽ hại chết chính nó."

 

"Anh để nó vào tù vài năm, muốn mài bớt góc cạnh của nó. Sau khi ra tù, nó diễn rất giỏi, cái vẻ biết lỗi, ăn năn hối cải đó… đã lừa được cả anh."

 

"A Du,lẽ ra anh… đã có thể sống như người bình thường rồi."

 

Tôi nắm chặt tay anh.

 

"Vẫn còn cơ hội mà, Thẩm Tích."

"Lục Ninh nói thọ mệnh anh vẫn chưa tận, còn nói anh…"

 

Anh lắc đầu.

 

"Thi thể của anh đã làm mồi cho thú rừng trên núi."

"Nếu muốn sống lại mà phải lấy mạng người khác, vậy anh có khác gì bọn chúng đâu?"

 

"Xác của người khác, hồn của anh, thì còn là anh nữa không?"

 

Anh cười nhẹ:

"Anh từng làm nhiều chuyện ác, kết cục như vậy, cũng là đáng đời."

"A Du, đừng khóc vì anh."

 

Nhưng mà, nhưng mà…

 

Thẩm Tích giúp tôi lau nước mắt.

"Có tiền có nhà, chồng chết rồi, chẳng phải rất tốt sao?"

 

Tôi không chịu nổi nữa.

 

"Không được, Thẩm Tích, đừng đi tìm cô ta, em xin anh…"

"Như bây giờ cũng được mà, xin anh đấy."

 

Ngoài dự đoán, Thẩm Tích gật đầu.

 

"Ừ, anh không đi tìm cô ta nữa."

 

Tôi chợt ngẩng đầu lên, chưa kịp vui mừng, thì nghe anh nói tiếp:

 

"Nếu anh đi tìm cô ta, thì cuốn truyện ‘Chồng Ma’ này có khi sẽ không tồn tại nữa, mà như vậy thì mọi người cũng biến mất."

 

Anh hít sâu một hơi:

"Không tìm nữa."

"Nhưng A Du, anh cũng không muốn… sống kiểu này."

 

"Thế này, không phải sống."

 

"Anh không cảm nhận được nhiệt độ, không cảm nhận được hương vị của đồ ăn, không cảm nhận được… vui buồn giận hờn."

 

"Ngay cả khi ở bên em, cũng chỉ là bản năng khát khao sức mạnh."

 

"Em hiểu được không?"

 

Ngực tôi như bị bóp nghẹt.

 

Tôi chưa từng biết, anh thậm chí đến cảm xúc cơ bản cũng không có.

 

"Xin lỗi."

"Xin lỗi…"

 

Trong mắt Thẩm Tích cũng ngấn lệ.

"Ôm anh thêm một cái nữa đi."

"A Du."

 

Tôi ôm chặt lấy anh.

Khóc không thành tiếng.

 

"Vui lên nào."

"Bây giờ, em là quý bà có mười nghìn tỷ đấy."

 

Thì ra… tất cả anh đều biết.

Tôi càng khóc dữ dội hơn.

 

Thẩm Tích trong vòng tay tôi, dần dần trở nên trong suốt.

Rồi biến mất.

 

Nhưng tôi biết, anh vẫn chưa chết.

Tôi vẫn cảm nhận được sức mạnh của anh chưa hoàn toàn tan biến.

 

Có lẽ… anh sẽ tìm một nơi nào đó để trốn.

Chậm rãi yếu đi, chờ đến lúc sức mạnh biến mất hoàn toàn.

 

Chờ đến… cái chết thực sự.

 

 

 

Sau khi em trai tôi thi đại học xong, tôi đưa nó cùng ba mẹ chuyển vào sống trong căn biệt thự lớn.

Mỗi ngày tiêu tiền không hết

 

Không cần phải phấn đấu nữa.

Cuộc sống… chẳng thấy trống rỗng chút nào.

 

Ai mà thấy trống rỗng, chắc chắn là vì chưa tiêu đủ tiền.

 

Sòng bạc của Trạch Minh đã bị cải tổ và giải tán.

Thẩm Tích để lại cho anh ta một khoản tiền, đủ để gây dựng lại từ đầu.

 

Đám Đại Hắc cũng đã tan rã, mỗi người sống cuộc đời riêng.

 

Danh tiếng của Lục Ninh ngày càng nổi, trở thành cao nhân trừ tà nổi tiếng ở Kinh thành.

Thỉnh thoảng lại đến tìm tôi tán gẫu.

 

Cô ấy nói, giờ đã không còn nhìn thấy những dòng chữ kia nữa.

Tôi cũng đã rất lâu không nhìn thấy rồi.

 

Hôm đó, tôi đi dạo phố với mấy cô bạn, bất ngờ trông thấy một người đàn ông trông rất giống Thẩm Tích.

 

Chân tôi khựng lại.

 

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy đạo đức bản thân thật mục ruỗng.

Tôi muốn bao dưỡng anh ta.

 

Nghĩ là làm, tôi thật sự tiến đến trước mặt người đó, hỏi thẳng:

"Anh thiếu tiền lắm sao?"

 

Bao dưỡng diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ.

 

Cậu ấy chỉ mới mười tám tuổi, nhưng tính cách lại chững chạc, giống y như Thẩm Tích.

Tên cũng na ná—Thẩm Dịch.

 

Lên giường với cậu ấy, tôi hoàn toàn không có áp lực tâm lý gì.

 

Cho đến khi cậu ấy thốt ra một câu:

"Đứa bé ngoan."

 

Tôi lập tức bừng tỉnh khỏi cơn hoan lạc.

"Thẩm Tích!"

 

"Suỵt, đừng chống lại anh."

 

Khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn xác định:

Chính là anh.

 

Một vạn câu hỏi trong đầu tôi, đều bị Thẩm Tích dùng môi lấp kín.

 

Anh như phát điên, không thể khống chế được bản thân.

"Anh cảm nhận được rồi, đứa bé ngoan."

"Tốt lắm."

 

Tôi nghiến răng:

"Đồ khốn!"

 

Sau một đêm điên cuồng, sáng hôm sau tôi mới có thời gian hỏi anh chuyện gì đã xảy ra.

 

Anh ôm lấy tôi.

"Cô ấy đến tìm anh rồi."

"Vào cái ngày anh gần như sắp chết."

 

Đúng như tôi đoán, Thẩm Tích đã tìm một nơi ẩn náu, chờ cái chết đến.

 

Nhưng cô ấy lại đến trước.

 

"Em có hận anh không?"

 

Thẩm Tích không trả lời ngay, mà hỏi cô:

"Ý định ban đầu khi tạo ra tôi là gì?"

 

Cô ấy sững người.

Im lặng thật lâu, rồi nói một câu xin lỗi.

 

"Đáng lẽ tôi nên tôn trọng các anh."

"Dù là hư cấu hay chỉ là dữ liệu, một khi các anh có ý thức, thì các anh đã là những con người sống động."

"Xin lỗi, Thẩm Tích."

 

Nói xong, cô ấy rời đi.

 

"Sau khi quay lại, cô ấy chỉnh sửa thiết lập của anh, cho anh một cơ hội sống lại."

 

Tôi bật cười:

"Tốt quá rồi, từ ba mươi sáu đổi sang mười tám."

 

Sắc mặt Thẩm Tích sầm xuống:

"Sao hả, thấy anh già à?"

 

Tôi đếm ngón tay:

"Ừm… cũng chỉ lớn hơn em tám, chín tuổi thôi."

 

Giây tiếp theo, môi bị bịt chặt.

 

Thẩm Tích nghiến răng:

"Bây giờ là em lớn hơn anh tám, chín tuổi đấy."

"Chị ơi!"

 

Tôi cười nghiêng ngả, móc cằm anh:

"Gọi một tiếng nữa, chị nuôi em."

 

Thẩm Tích hừ nhẹ:

"Chị à."

"Chị đừng trốn."

"Đừng run!"

"Chị, đừng xin tha!"

"Anh sai rồi…"

 

Thẩm Tích cười:

"Sao chị lại sai được."

"Đừng chống lại anh… chị ngoan!"

 

(Hết)

 

Bình luận
10
đừng chống lại anh,chị ngoan!!!!!
Trả lời·20/04/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo