Đắc Kiến Tinh Quang - Chương 7

24


Sáng hôm sau tỉnh dậy, mắt tôi sưng húp như quả óc chó, cả người quấn chặt lấy Kỷ Trừng như bạch tuộc.


Nghĩ đến chuyện tối qua, tôi lập tức đơ người, lật người muốn chạy.


Kết quả lại bị anh đưa tay giữ lại.


"Chạy gì thế?"


Tôi vùi đầu vào chăn, ú ớ mấy tiếng lấp liếm.


Anh thì vẫn thản nhiên như không.


"Em ngại à?

"Có gì mà phải xấu hổ chứ?"


Nói rồi, anh kéo tôi ra khỏi chăn.

Khóe môi cong lên đầy ý cười.


"Sau này muốn khóc thì cứ khóc, muốn cười thì cứ cười!

"Ai dám không cho phép, anh giúp em đấm hắn!"


Tôi điên cuồng lắc đầu.


Anh liền nhướng mày:


"Em không nghe ra à?"


Tôi ngơ ngác.


Anh nhìn tôi, nở nụ cười ranh mãnh:


"Niết Lan, anh đang tỏ tình với em đấy…"


"Hả?"


Anh cười tít mắt:


"Sau này làm nhóc con của anh cả đời nhé?"


Tim tôi đập loạn xạ, như thể muốn phá cửa sổ bay thẳng vào bầu khí quyển.


Tôi hoàn toàn sững người.


Anh đứng dậy, kéo rèm cửa.


Ánh sáng mặt trời chói chang xuyên vào phòng, lập tức xua tan mọi bóng tối.


Anh tắm mình trong nắng, vươn tay về phía tôi.


"À đúng rồi, hôm qua anh quên nói, mẹ em ngầu thật đấy!”

"Đợi về nước rồi, chúng ta cùng đi thăm bà nhé!"


Tôi choáng váng.

Thầm nghĩ, cái người này sao lại chẳng theo lẽ thường chút nào?


Vừa tỏ tình xong đã nghĩ đến chuyện gặp phụ huynh rồi á?!


Thế nhưng, hơi ấm từ tay anh không ngừng truyền sang.


Tôi mơ hồ, nghẹn ngào, không thể từ chối.


Chỉ có thể khẽ đáp: "…Được."


Anh vui vẻ kéo tôi dậy, ôm chặt vào lòng.


Khoảnh khắc ấy, tôi thành kính cầu nguyện trong lòng.


Mong rằng thời gian bên anh có thể kéo dài thêm một chút, lại thêm một chút nữa.


Dù chỉ là một giấc mơ, tôi mong rằng mình mãi mãi không tỉnh lại.


25


Cảm giác này thật đặc biệt—vừa ngọt ngào, vừa xót xa.


Tôi và Kỷ Trừng yêu nhau.


Nhưng vì công việc quá bận rộn, chúng tôi không có nhiều thời gian gặp nhau ở Cộng hòa Dân chủ Congo.


Phần lớn những lần chạm mặt đều diễn ra ở nơi xung đột.

Anh lao đi cứu chữa thương binh.

Còn tôi liều mình ghi lại những thước phim phóng sự.


Mỗi khi vội vã lướt qua nhau, hai bàn tay khẽ chạm trong thoáng chốc—

Đó là cách duy nhất chúng tôi trao nhau một lời hỏi thăm.


Tín hiệu mạng lúc có lúc không.

Nhiều khi cả hai mất liên lạc vài ngày.

Rồi bỗng chốc, tin nhắn ùn ùn kéo đến, chuông thông báo reo không ngừng.

Thứ tự rối tung như thể vừa vượt qua mưa bom bão đạn.


Gánh theo nỗi nhớ nặng trĩu, ngoan cường truyền tải những tâm tư chẳng thể nói thành lời.


Nhưng tình hình ở tỉnh Bắc Kivu ngày càng xấu đi.


Lần đầu tiên, chúng tôi cãi nhau.


Hôm đó, một ngôi làng gần Goma bị tấn công.

Chúng tôi đến nơi thì nhóm vũ trang vẫn chưa rút hết.

Lực lượng an ninh và chúng giao tranh ác liệt.


Cả đội vội vàng quay lại xe, chuẩn bị rời đi.

Thế nhưng, Kỷ Trừng lại bất ngờ lao khỏi xe cứu thương.


Ở rìa cuộc giao tranh, một dân làng đã gục xuống.

Anh cõng người đó quay lại.

Trong khi trên người anh chi chít vết thương, máu chảy không ngừng.


Tôi vừa tức giận, vừa hoảng sợ, lớn tiếng cãi nhau với anh.


Nhưng anh không hề nhượng bộ.


"Anh là bác sĩ! Không thể thấy chết không cứu!

"Người đó chỉ bị bắn trúng chân, vẫn còn sống! Nhưng nếu anh không cứu, dưới làn đạn, cậu ấy chắc chắn sẽ chết!"


Tôi biết anh nói đúng.

Tôi cũng hiểu rằng cứu người là sứ mệnh của anh.

Nhưng tôi thực sự rất sợ.


Lúc anh trở về, người toàn là máu.

Tôi không phân biệt nổi đâu là máu của anh, đâu là máu của người khác.


Tôi run rẩy kiểm tra rất lâu, mới biết anh chỉ bị thương ngoài da.


Bỗng dưng, tôi không còn muốn tranh cãi nữa.

Tôi lao vào ôm anh, bật khóc nức nở.


"Kỷ Trừng! Em không muốn mất thêm ai nữa!”

"Nếu anh có chuyện gì, em phải làm sao đây?!"


Anh im lặng.


Một lúc sau, anh ôm tôi chặt hơn, giọng khàn đặc.


"Xin lỗi… Sau này anh sẽ chú ý hơn, không liều lĩnh, không để em lo lắng nữa..."


Tôi dụi đầu vào ngực anh, thút thít: "Anh hứa đi!!"


"Vậy thì ngoéo tay nào."


Anh kéo tay tôi, giơ lên:


"Ngoéo tay treo cao, trăm năm không được đổi, ai thất hứa là cún con!"


"Anh tuyệt đối không thể biến thành cún con, không thì sau này gặp mẹ em, em biết giới thiệu anh thế nào đây?"


Anh bật cười, trêu chọc:


"Bạn trai cún con?"


Tôi bị anh chọc tức, cầm ngay chiếc gối bên cạnh, úp thẳng vào mặt anh.


Nhưng anh nằm im không nhúc nhích.


Tôi hốt hoảng vội vàng nhấc gối ra, sợ mình làm anh ngạt thở.


Nhưng anh vẫn bình an vô sự, nhìn tôi bằng ánh mắt tinh quái.

Như muốn nói: 


"Thấy chưa, không dễ chết vậy đâu."


Tôi trừng mắt nhìn anh, nhìn đến mức cay xè, rồi lại chớp chớp đôi mắt đẫm lệ.

Nỗi bất an bỗng trào dâng trong lòng.


Ai cũng biết, ngoéo tay chỉ là một lời hứa mang tính an ủi.


Chiến trường là nơi tàn khốc nhất.


Lần đầu tiên, tôi nhận ra sâu sắc rằng, mỗi ngày bên anh đều quý giá biết bao.


Bởi vì chẳng ai có thể đoán được.


Giữa cái chết và ngày mai, cái nào sẽ đến trước.


26


Khi chiến tranh ngày càng leo thang, dịch Ebola cũng bắt đầu tấn công quốc gia đã đầy rẫy vết thương này.


Đến mùa xuân, Kỷ Trừng càng bận rộn hơn.


Vì thiếu hụt nhân viên y tế, anh phải liên tục di chuyển giữa trại tị nạn và trung tâm điều trị Ebola.


Nhưng rồi, lực lượng vũ trang bất ngờ tấn công nhiều trung tâm điều trị.


Nhiều bác sĩ buộc phải từ bỏ công việc và sơ tán ngay lập tức.


Nhưng Kỷ Trừng không muốn rời đi.


Một phần vì tình hình ở Goma vẫn còn tạm ổn.

Phần khác, trung tâm vẫn còn gần một trăm bệnh nhân.


Nếu tất cả mọi người đều bỏ đi,  họ chỉ có thể nằm trên giường bệnh chờ chết.


Anh và bốn bác sĩ khác quyết định ở lại, ứng biến theo tình hình.


Nhưng chẳng bao lâu sau, lực lượng vũ trang chiếm lĩnh khu ngoại ô Goma, chặn mọi con đường ra vào.


Chúng tôi bị mắc kẹt.


Trong tình cảnh đó, Kỷ Trừng đột nhiên nhắn tin cho tôi, bảo tôi đến trung tâm điều trị.


Lời lẽ mơ hồ, nhưng tôi lại có linh cảm chẳng lành.


Chúng tôi mặc đồ bảo hộ, đi vào khu xử lý rác thải y tế.


Trong một căn phòng trống, tôi nhìn thấy hơn mười đứa trẻ người Hutu.


Chúng chạy trốn từ trên núi xuống.


Đứa lớn nhất cũng chỉ mới mười hai tuổi.


Quần áo rách rưới, trên người đầy vết thương đã nhiễm trùng.


Tôi không dám tin vào mắt mình.


Bởi lẽ, nhóm vũ trang chiếm lĩnh khu ngoại ô đến từ tộc Tutsi—


Họ và người Hutu vỗn đã có mối thù máu không đội trời chung.


Nếu đám trẻ này bị phát hiện,  toàn bộ trung tâm điều trị có thể sẽ bị san bằng trong chớp mắt.


Tôi cảm thấy suy sụp.


"Kỷ Trừng, anh điên rồi sao?!!!

"Anh còn nhớ tôn chỉ của Bác sĩ Không Biên Giới không?!!!"


Anh không nên trực tiếp can dự vào xung đột vũ trang— 


Chỉ có như vậy, anh mới có thể giúp được nhiều người nhất.


Thế nhưng, anh chỉ cúi đầu.


"Anh biết chuyện này rất nguy hiểm, nên anh chỉ muốn hỏi em… có thể liên hệ với tổ chức nào có thể tiếp nhận bọn trẻ không?"


"Nhưng nhiều người như vậy, làm sao đưa chúng ra khỏi Goma được?!Bên ngoài toàn là lính tuần tra!"


Kỷ Trừng nói rất nhanh:


"Chúng nhỏ con, có thể mặc đồ bảo hộ trèo vào thùng rác y tế.”


"Xe thu gom ba ngày sẽ đến một lần, không ai kiểm tra những thùng rác đó cả!”


"Chỉ cần đảm bảo có người tiếp nhận, chúng ta có thể cứu được bọn trẻ!"


Tôi sững sờ trước kế hoạch táo bạo của anh.


Anh siết chặt nắm đấm:


"Niết Lan, anh trước đó là một con người, sau đó là bác sĩ, cuối cùng mới trở thành Bác sĩ Không Biên Giới.”


"Anh không thể vứt bỏ bọn trẻ ra ngoài để chờ chết!"



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo