31.
Tôi quay người, chuẩn bị tiếp tục chạy trốn.
Ngay giây tiếp theo, một tiếng súng nổ vang trời sau lưng tôi.
Một lực mạnh mẽ đẩy tôi ngã nhào xuống đất.
Cơn đau nhói dữ dội nơi bả vai khiến tôi nghẹt thở.
Tôi bị bắn trúng rồi.
Tôi hoảng hốt quay đầu lại.
Nhìn thấy Kỷ Trừng ngã xuống người tôi.
Trước ngực anh, một vết thương xuyên thấu đã nhuộm đỏ cả chiếc áo blouse trắng. Máu trào ra khỏi miệng anh không ngừng.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Không màng đến vết thương của mình, tôi nghiến răng chịu đau, xoay người lại.
"Kỷ Trừng!!"
"Kỷ Trừng!!!"
Tôi tuyệt vọng dùng tay ép lên vết thương của anh, hoang mang đến mức toàn thân run rẩy.
"Phải… phải cầm máu trước…!"
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Chỉ một động tác nhỏ, nhưng dường như đã lấy đi tất cả sức lực của anh.
Anh thều thào:
"Xin lỗi…
"Anh yêu em…
"Kiếp sau, lại làm cô bé của anh, được không?"
Trong mắt anh ánh lên những cảm xúc phức tạp.
Có tiếc nuối.
Có xót xa.
Có cả sự giải thoát.
Cuối cùng, tất cả đều vụt tắt.
Bàn tay đang nắm chặt tay tôi buông rơi vô lực.
Tôi chết lặng.
Nỗi hoảng loạn và sợ hãi cực độ ập đến.
Lòng tôi như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Tôi nôn ra một ngụm máu lớn.
Tầm nhìn trở nên nhòe đi, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Tác dụng của adrenaline dần biến mất.
Cơn đau dữ dội từ bả vai khiến tôi choáng váng.
Tôi muốn vươn tay chạm vào anh.
Nhưng tôi sợ hãi trước cái chết đột ngột này.
Miệng tôi vẫn cố gọi: "Kỷ… Trừng…"
Nhưng cơ thể đã đến giới hạn.
Tôi ngã xuống.
Trước mắt tối sầm lại.
32.
Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên tôi cảm nhận được là mùi thuốc sát trùng thoang thoảng nơi chóp mũi.
Tôi đã được chuyển về bệnh viện trong nước.
Bác sĩ nói, tôi đã nằm trong ICU suốt hai tuần.
Nội tạng tổn thương nghiêm trọng, bả vai bị đạn bắn trúng.
Nhưng may mắn trong bất hạnh—
Lá lách không bị vỡ, viên đạn cũng không xuyên thủng cơ thể.
Tôi không mất quá nhiều máu, vì vậy mới có thể cầm cự đến khi lực lượng gìn giữ hòa bình đến cứu.
Tôi biết rõ, đó là nhờ Kỷ Trừng đã hai lần che chắn cho tôi.
Anh đã cứu mạng tôi.
Tôi cố gắng liên hệ với tất cả những người tôi có thể tìm thấy, hỏi về tung tích của anh.
Nhưng họ chỉ nói với tôi—
Khi đó tình hình quá hỗn loạn, không tìm thấy thi thể của Kỷ Trừng.
Mà số thương vong vẫn tiếp tục tăng, tổ chức Bác sĩ Không Biên Giới đã tạm dừng dự án ở tỉnh Bắc Kivu.
Không còn ai có thể giúp tôi tìm kiếm anh nữa.
Cứ thế, Kỷ Trừng biến mất.
Tôi liên tục tỉnh dậy trong những cơn ác mộng, hét lên hoảng loạn.
Trong đầu không ngừng tua lại hình ảnh cuối cùng của anh.
Bác sĩ chẩn đoán tôi mắc PTSD.
Tôi uống thuốc, tham gia trị liệu tâm lý, thậm chí tìm đến rượu.
Nhưng chẳng có gì hiệu quả cả.
Mọi người khuyên tôi hãy thử bắt đầu một cuộc sống mới, đừng mãi chìm đắm trong quá khứ, hãy bước ra khỏi nỗi đau.
Nhưng… làm sao tôi có thể bước ra được?
Anh đã chết vì tôi.
Ý nghĩ đó cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí.
Khiến tôi căm ghét chính bản thân mình còn sống, căm ghét vì sao người chết không phải là tôi.
Căm ghét thế giới này vì đã không thể cho anh một cái kết tốt đẹp.
Tôi đã không biết bao nhiêu lần đứng trên sân thượng.
Chỉ muốn đuổi theo anh.
Nhưng vào giây phút cuối cùng, tôi lại níu kéo chính mình trở lại.
Vì đây là mạng sống mà Kỷ Trừng đã dùng tất cả để đánh đổi.
Tôi đã không còn tư cách để từ bỏ nữa.
33.
Tôi xin nghỉ bệnh nửa năm.
Khi trở lại đài truyền hình, tôi không thể nào đối diện với những chiếc máy ảnh hay những bức hình nữa, nên đã xin chuyển sang bộ phận hậu kỳ.
Nhưng ngày qua ngày, tôi vẫn sống như một cái xác không hồn.
Đồng nghiệp thấy không đành lòng, kéo tôi đi xem mắt, hy vọng tôi có thể gặp ai đó mới mẻ.
Tôi không có chút hứng thú nào, chỉ định ứng phó vài câu rồi rời đi.
Nhưng ngay lúc đó—
Tôi đã gặp Kỷ Thanh.
Nhìn thấy gương mặt giống hệt Kỷ Trừng—
Tôi sững sờ.
Phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể kiềm chế bản thân không bật khóc ngay tại chỗ.
Sau đó tôi biết được—
Anh chính là người em trai mà Kỷ Trừng từng nhắc đến.
Tìm một hình bóng thay thế…
Ban đầu, thực sự là một sự an ủi.
Những ngày tháng bình dị, thật ấm áp và cám dỗ biết bao.
Anh tan làm muộn, tôi có thể nấu cơm chờ anh về.
Ngày nghỉ, chúng tôi cùng nhau xem phim trên ghế sofa.
Những đêm giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, chỉ cần thấy anh vẫn đang nằm yên bên cạnh, tôi lại có thể yên tâm mà ngủ tiếp.
Đây là cuộc sống mà tôi và Kỷ Trừng chưa từng có được.
Tôi chìm đắm trong đó, không thể tự thoát ra.
Thậm chí suýt chút nữa còn lừa dối chính mình.
Chỉ cần xem như anh ấy…
Bình yên mà đi hết một đời, chẳng phải tốt lắm sao?
Nhưng rồi một ngày, giấc mơ cũng phải tỉnh lại.
Họ vốn không phải cùng một người.
Kỷ Trừng luôn muốn đưa tôi về nhà cùng gặp mẹ, sao có thể tùy tiện tặng máy ảnh của bà cho người khác?
Anh sẵn sàng lấy mạng bảo vệ tôi, sao có thể làm ngơ khi người khác nhục mạ tôi?
Anh từng nói, ở bên tôi, anh mới tìm thấy ý nghĩa của bản thân, vậy sao có thể nhìn tôi như một cô gái yếu đuối, không hiểu biết, bị gia đình ràng buộc?
Tôi hối hận rồi.
Anh ấy còn chưa có nơi chôn cất, tôi lại trốn tránh hiện thực, sống bên một cái bóng thay thế đầy dối lừa.
Tôi sao có thể đối xử với anh như thế?
Vậy nên, tôi phải rời đi.
Dù biết rõ bản thân vẫn chưa sẵn sàng đối diện với tất cả.
Nhưng tôi phải đi tìm anh.
Lẽ ra tôi nên đi từ lâu rồi.
Tôi phải tự mình quay lại đó—
Mang anh về.