Chỉ có thể nói qua loa:
“Em hỏi giúp bạn em thôi, cô ấy thích người ta, muốn biết người ta có bạn gái chưa.”
Đôi đũa trong tay Giang Ý Xuyên rơi xuống đất.
Tôi giật mình.
“Anh ăn no rồi.”
Nói xong hắn liền lên lầu.
Dì giúp việc sợ đến mức không dám thở mạnh, tiến lại gần nhỏ giọng hỏi tôi:
“Có phải đồ ăn tối nay không hợp khẩu vị của tiên sinh không ạ?”
Tôi lắc đầu, cũng đặt bát xuống.
Đợi khi dì giúp việc dọn dẹp xong rời đi rồi, tôi mới lén lút đẩy cửa đi vào phòng Giang Ý Xuyên.
Không phải là tôi muốn dỗ dành hắn đâu, chỉ là đám bình luận khiến lương tâm tôi bất an:
【Con gái rượu, cái người bạn mà em nói chẳng phải chính là em sao.】
【Lão già cổ hủ lại tan vỡ rồi, tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy mà sáng nay con gái rượu không chỉ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mà còn đi hỏi thăm người đàn ông khác nữa.】
【Yên tâm đi lão già cổ hủ, bọn họ chỉ là khách sạn thôi, anh mới là nhà thật sự, con gái rượu sẽ không tới với ai khác đâu, chỉ tới với anh thôi.】
【Mấy người phía trên thiếu đạo đức quá ha ha ha ha ha ha.】
【Nhưng lão già đã bảo trợ lý Lý điều tra mười tám đời tổ tông của Thẩm Diệu rồi, chắc chắn cũng sẽ điều tra ra được bạch nguyệt quang thôi, như vậy chắc chắn con gái rượu sẽ không bị thằng đàn ông thối tha kia lừa gạt nữa.】
Giang Ý Xuyên đang ngồi dựa vào đầu giường xem điện thoại.
Thấy tôi đi vào, hắn chỉ ngước mắt lên nhìn chứ không có phản ứng gì.
Xem như là đang giận dỗi.
Cho đến khi tôi vén chăn lên chui vào.
“Em... còn ra thể thống gì nữa!”
Hắn mặt mày nghiêm nghị, nhưng bàn tay lại vô cùng thành thật ôm lấy eo tôi.
Tôi giở lại chiêu cũ hôn lên môi hắn một cái:
“Bình thường lúc anh nhìn thấy bản kế hoạch không vừa ý, không phải anh cũng khó chịu rồi bắt cấp dưới đoán ý anh đấy chứ?”
“Anh không có...”
“Vậy em đi nhé?”
“...Đừng đi, anh sợ anh không có tư cách hỏi.”
Tôi đảo mắt:
“Lúc đánh vào mông em sao anh không bảo mình không có tư cách? Lúc hôn em sao anh không bảo anh không có tư cách?”
Sau đó tôi đẩy ngực hắn, ra hiệu cho hắn đừng căng thẳng như vậy.
Tôi dựa sát vào hắn, mở điện thoại lên:
“Em chỉ thấy lạ thôi, hôm nay là ngày đầu tiên anh ta vào công ty, bọn em thậm chí còn chưa từng gặp nhau lần nào, nhưng anh ta có thắc mắc không hỏi mọi người lại đi hỏi người đang xin nghỉ phép là em?”
Giang Ý Xuyên cầm lấy điện thoại: “Sao không nói thẳng với anh?”
“Em sợ là em tự luyến thôi, nhỡ đâu người ta chỉ nhiệt tình, hoạt bát, cởi mở, thích làm quen thì sao.”
Thật ra chuyện này cũng không có gì mới mẻ.
Khi nhà họ Giang vừa nhận nuôi tôi, có mấy trang báo lá cải chụp được ảnh trong bữa tiệc, sau đó bịa đặt tôi là con riêng của bố Giang Ý Xuyên.
Rất nhiều người vì chuyện này mà tiếp cận tôi.
Sau này tôi chuyển trường đổi môi trường, xung quanh cũng bớt đi những người có ý đồ khác.
Giang Ý Xuyên bảo vệ tôi rất tốt.
Chỉ cần tôi nhắc đến chuyện này, chắc chắn hắn sẽ trực tiếp đuổi việc đối phương.
Nhưng tôi rất muốn biết Thẩm Diệu đi làm ở đây là có mục đích gì, cũng lo lắng đuổi việc anh ta rồi, chúng tôi lại càng không biết khi nào anh ta sẽ gây bất lợi cho nhà họ Giang.
Dù sao đám bình luận cũng có nói, sau này Thẩm Diệu còn chỉnh sụp cả công ty nhà họ Giang nữa mà.
Tôi cố gắng thuyết phục Giang Ý Xuyên, không tiếc dùng cả phép khích tướng:
“Giang tổng, đến cả chút tự tin như vậy mà anh cũng không có sao? Mặc dù người ta trẻ hơn anh, lại còn...”
Hắn lật người đè tôi xuống dưới thân:
“Tống Oanh Khê!”
Tôi chớp chớp mắt:
“Khoan đã, em còn chưa nói xong mà.”
“Anh không trông mong cái miệng này của em có thể nói ra được lời gì hay ho.”
Tôi nhéo nhéo ngực hắn:
“Nhưng em hỏi đồng nghiệp Tiểu Chu của em rồi, cô ấy nói người mới không được “lớn” như anh, cũng không có dấu hiệu tập gym rõ ràng.
“Vài năm nữa chắc chắn anh ta sẽ hói đầu, bụng phệ, không giống anh Ý Xuyên của em, dù tám mươi tuổi vẫn sẽ là lão soái ca của công ty.”
Tôi tận mắt nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên một chút, bèn đẩy đẩy hắn:
“Dỗ dành được rồi chứ gì? Vậy em về ngủ đây.”
Giang Ý Xuyên vẫn không nhúc nhích:
“Tháng sau anh đi công tác, em đi cùng.”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, đám bình luận đã nhao nhao:
【Lão già cổ hủ đáng thương, bị con gái rượu nắm trong lòng bàn tay.】
【Con gái rượu thông minh quá, nhanh vậy đã phát hiện Thẩm Diệu có ý đồ xấu.】
【Dù sao con gái rượu cũng là công chúa nhỏ được lão già cổ hủ nuôi lớn, nếu không phải cô ấy mất trí nhớ, loại người như Thẩm Diệu vốn không thể tiếp cận cô ấy.】
Tôi được khen, vui sướng tới nở hoa, cũng đồng ý ngay với Giang Ý Xuyên.
Hắn đưa tay lấy một chiếc hộp từ chỗ đầu giường đưa cho tôi.
Tôi mở ra xem: “Sao anh biết em thích cái vòng cổ này!”
“Bảo bối, tuần trước em gửi cho anh mười lăm tấm ảnh cận cảnh của nó.”