Đại Tiểu Thư Suýt Bị Ngược Tâm Ngược Thân - 6

Chương 6:

 

“Ai bảo anh cứ vờ như không thấy, hihi.”

 

Tôi vui vẻ ngắm nghía chiếc vòng dưới ánh đèn:

 

“Anh tránh ra một chút, chắn hết ánh sáng của em rồi, đẹp quá đi mất, cảm giác đeo nó vào em biến thành công chúa luôn.”

 

Giang Ý Xuyên thở dài:

 

“Vậy tối nay anh có thể hầu hạ công chúa của anh được không?”

 

“A… Ừm.”

 

Nói là hầu hạ, thật ra chỉ là ngủ cùng.

 

Tôi ôm vòng cổ, hắn ôm tôi.

 

Nói chung là mỗi người đều rất hạnh phúc.

 

Tâm trạng tốt kéo dài đến tận hôm sau đi làm.

 

Cho đến khi Thẩm Diệu cứ lân la làm quen với tôi.

 

Tôi muốn diễn một chút, nhưng thật sự quá ghét cái điệu bộ của anh ta.

 

Đặc biệt là khi thấy đám bình luận nói:

 

Thẩm Diệu này đang khoe khoang với anh em của anh ta, nói nhất định sẽ cưa đổ con gái rượu, còn bảo chỉ nhìn cô ấy thôi là biết dễ lừa rồi.

 

Ghê tởm quá, ngoài mặt thì cũng ra hình ra dáng đấy, ai ngờ.

 

Có phải anh ta biết gì đó không? Cảm giác thái độ của anh ta với con gái rượu kỳ lạ lắm.

 

Tôi cũng thấy vậy.

 

Cứ như thể anh ta đã biết trước mọi chuyện.

 

Thế là nhân giờ nghỉ trưa, tôi lẻn vào văn phòng Giang Ý Xuyên mách lẻo.

 

Tiện thể giám sát hắn ăn trưa đúng giờ.

 

Cái tên cuồng công việc này, đến giờ nghỉ trưa vẫn còn xem tài liệu.

 

Bữa trưa trên bàn còn chưa động đến.

 

Thấy tôi trừng mắt nhìn, hắn mới chậm rãi đứng dậy.

 

“Ăn một miếng không? Sườn xào em thích nhất đấy.”

 

Tôi ghét bỏ né tránh:

 

“Em không ăn đâu, nguội hết rồi, chúc anh chiều nay họp bị đau bụng.”

 

Rồi lại ngồi lên ghế của hắn tung tăng lắc chân:

 

“Trợ lý Lý có điều tra ra mục đích của Thẩm Diệu chưa? anh ta quá phiền, cứ hỏi em mấy câu ngớ ngẩn, sao anh lại tuyển loại người này vậy.”

 

“Bảo bối, chính em đã nói muốn nằm gai nếm mật nhẫn nhục chịu đựng mà.”

 

Chết tiệt, tôi cũng đâu ngờ đối phương lại phiền đến thế.

 

Đang lúc tôi phân vân không biết có nên kể chuyện bình luận cho Giang Ý Xuyên hay không thì nghe thấy tiếng điện thoại hắn báo tin nhắn.

 

Là trợ lý Lý gửi tài liệu tới, bên trong ghi chi tiết tới mức ngay cả việc Thẩm Diệu trượt mấy môn thời đại học cũng có.

 

Đương nhiên là có cả thông tin về bạch nguyệt quang của anh ta.

 

Tôi quay đầu lại nhìn Giang Ý Xuyên đang đặt đũa xuống đi tới:

 

“Giang tổng, tăng lương cho trợ lý Lý đi, không thì em sẽ thấy áy náy lắm.”

 

Hắn gõ nhẹ lên trán tôi, sau đó cúi người xem tài liệu.

 

Tôi vừa lướt chuột vừa lẩm bẩm:

 

“Em thấy việc quan trọng nhất anh ta nên làm bây giờ là xóa hết mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo trong điện thoại đi, còn bày đặt văn học thế thân nữa chứ.

 

“Cũng không xem em là ai, dám coi em là thế thân, hừ.”

 

Trong tài liệu không chỉ có chuyện về bạch nguyệt quang.

 

Mà còn có cả chuyện anh ta khoe khoang với bạn bè rằng sớm muộn gì cũng sẽ xây dựng một đế chế thương nghiệp lớn mạnh hơn cả Giang thị.

 

Hơn nữa rõ ràng anh ta biết quan hệ giữa tôi và Giang Ý Xuyên không hề tầm thường.

 

Quan trọng nhất là anh ta đã từng tiếp xúc với công ty đối thủ của công ty Giang Ý Xuyên.

 

Trong ngành có cạnh tranh cũng chẳng có gì lạ, nhưng đối phương lại chơi bẩn, cuối cùng tự chơi chết mình.

 

Giờ thì không ai trong giới biết đến người đó nữa.

 

Dựa vào năng lực của Thẩm Diệu chắc chắn không nên nghĩ đến chuyện đến chỗ đó làm gì.

 

Tôi vừa định ngẩng đầu nhắc nhở Giang Ý Xuyên cẩn thận thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa.

 

Tôi như cọng bún thiu trượt khỏi ghế, trốn xuống gầm bàn.

 

Giang Ý Xuyên nhịn cười ngồi xuống.

 

Người đến là một ông chú trong hội đồng quản trị, ông ấy đang ra sức khuyên Giang Ý Xuyên đi gặp cháu gái của ông ta:

 

“Tôi đâu có bắt cậu cưới nó, chỉ là ăn bữa cơm thôi có được không? Con bé chết tiệt kia đã nhịn ăn cả ngày rồi, dù sao bây giờ cậu cũng độc thân, coi như là đi ăn cơm với bạn bè đi?”

 

Nghe mà tôi tỉnh cả ngủ.

 

Giang Ý Xuyên liếc tôi một cái, từ chối:

 

“Tôi có người mình thích rồi, nhưng vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi, tôi sợ cô ấy ghen.”

 

“Cậu đừng có gạt tôi, tôi thấy cậu suốt ngày ở công ty, có cơ hội tiếp xúc với cô nào đâu? Chẳng lẽ cậu cũng học mấy người trẻ tuổi bây giờ đi thích đồng tính gì đó? Thằng cháu nhà tôi cậu biết đấy, nó quen một thằng khác ở bên ngoài, ôi tức chết tôi rồi...”

 

“Dừng lại dừng lại, chú Chu, chú lớn tuổi rồi, đừng đoán mò nữa.”

 

Tôi cười đến suýt chút nữa ngạt thở, chỉ biết ra sức nhéo đùi Giang Ý Xuyên.

 

Đợi hắn đuổi người đi rồi, tôi không nhịn được bò lên đùi hắn cười phá lên:

 

“Giang tổng, hóa ra anh cũng có “oppa” bên ngoài à? Ha ha ha ha ha ha.”

 

Đến khi hắn ấn eo tôi lại, một tay mở điện thoại:

 

“Hoãn cuộc họp chiều nay hai tiếng.”

 

Da đầu tôi căng lên:

 

“Giang tổng, đây là công ty, không hay đâu.”

 

“Tống tiểu thư, là em tự ý lẻn vào văn phòng anh trước, còn trốn dưới gầm bàn quyến rũ anh.”

 

Còn diễn nữa.

 

Tôi cầu xin tha thứ:

 

“Là tiểu Tống lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, xin Giang tổng tha cho.”

 

“Anh đâu phải quân tử.”

 

“Anh là nấm độc hu hu hu.”

 

...

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo