Lúc đeo khẩu trang về chỗ làm, tôi không cảm xúc trả lời tin nhắn quan tâm của Thẩm Diệu:
“Xin lỗi, tôi hơi đau răng, không muốn nói chuyện.”
Sợ bị lộ, thỉnh thoảng tôi lại sờ má một cái, ra vẻ mình đang bị đau răng thật.
Quả nhiên Thẩm Diệu cho rằng tôi đã cãi nhau với Giang Ý Xuyên, ra sức nịnh nọt tôi.
Thái độ của tôi cũng dịu dàng hơn nhiều.
Chỉ chờ anh ta lộ đuôi cáo.
Mãi đến khi quản lý Lâm chỉ đích danh tôi đi công tác với Giang tổng hai ngày tới.
Trước mặt mọi người, quản lý Lâm vui mừng ra mặt khen bản kế hoạch của tôi lần trước rất xuất sắc, cuối cùng cũng khiến Giang tổng chú ý.
Tôi chột dạ cúi đầu, thầm mắng Giang Ý Xuyên vô liêm sỉ.
Quên béng là tôi đã đồng ý chuyện này rồi.
Nhưng liếc thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Diệu, tôi lại thấy hơi mong chờ.
Thế là sau khi tan làm, tôi cố ý ở lại công ty làm thêm giờ.
Văn phòng trống rỗng chỉ còn lại tôi và Thẩm Diệu.
Quả nhiên anh ta không nhịn được, mở lời hẹn tôi xuống quán cà phê, sau đó lại mở miệng khuyên tôi:
“Tiểu Tống, dù em vào công ty trước anh, nhưng dù sao em cũng là con gái, không biết tin đồn đáng sợ thế nào đâu.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, đám bình luận đã nổ tung:
【Cái thằng họ Thẩm này bị thiểu năng à?】
【Thẩm Diệu đang cố ý gây áp lực tâm lý cho con gái rượu đấy, dù sao con gái rượu cũng coi lão già cổ hủ là người thân bao nhiêu năm nay, nếu công khai yêu đương, chắc chắn con gái rượu sẽ phải chịu áp lực rất lớn.】
【Hắn tính sai rồi, con gái rượu đang nhắn tin cho lão già cổ hủ kìa, cười chết mất.】
Động tác trên tay tôi hơi khựng lại.
Vì tôi đang nhắn tin cho Giang Ý Xuyên thật:
【Giang tổng, anh bảo em đi công tác cùng, không phải là muốn giở trò với em đấy chứ?】
【Trời ơi, Giang tổng đáng sợ quá.】
【Nếu anh giở trò với em, có mua xe sang biệt thự kim cương hột xoàn cho em không?】
Giang Ý Xuyên trả lời ngay:
【Lại thích cái gì rồi?】
Tôi hài lòng gửi cho hắn cả chục tấm ảnh rồi mới ngẩng đầu lên:
“Em hiểu Giang tổng mà, anh ấy không phải người như vậy.”
“Những thứ em thấy chỉ là mặt ngoài, chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông.”
Khóe miệng tôi giật giật.
Mà anh ta thì càng nói càng hăng:
“Mấy phú nhị đại thừa kế gia sản như anh ta khác với chúng ta, bạn gái của bọn họ được gọi là “gái theo”.”
Tôi cắn chặt môi, sợ mình bật cười thành tiếng.
Chết rồi, sau này Giang Ý Xuyên mà chọc giận tôi tôi sẽ đá hắn luôn, rồi chửi anh ta là đồ “trai theo”.
Ôi cái đầu óc chết tiệt này, đừng nghĩ nữa.
Tôi sắp không nhịn nổi nữa rồi.
May mà Thẩm Diệu thấy sắc mặt tôi khó coi, tưởng đã thuyết phục được tôi rồi.
Anh ta bắt đầu nói lời thấm thía:
“Anh biết mình nói mấy lời này có hơi đường đột, nhưng từ lần đầu tiên gặp em ở công ty, anh đã rung động.”
Chứ sao nữa, tôi với bạch nguyệt quang của anh ta giống nhau tới thế mà.
Nhưng hồ sơ ghi rằng năm đó nữ thần của anh ta vốn không hẹn hò với anh ta.
Cùng lắm thì cũng chỉ là anh ta đơn phương thầm mến người ta thôi.
Tôi hít sâu một hơi, cố nhịn xuống xúc động muốn chửi người:
“Xin lỗi, tạm thời em vẫn chưa muốn...”
“Không sao cả! Anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
Hắn ta còn kết thúc bằng một câu bùng nổ nữa:
“Những thứ anh ta có, sớm muộn gì anh cũng sẽ có, đừng khinh thiếu niên nghèo.”
Nói xong anh ta hăng hái đứng dậy rời đi.
Tôi tức đến bật cười.
Vì ai đó còn chưa trả tiền nước.
…
Sau khi Giang Ý Xuyên nhận được tin nhắn đã xuống đưa tôi đến nhà hàng đặt sẵn.
Vì đã bao trọn nên trong nhà hàng trống không.
Trong nhà hàng được trang tí đầy hoa văng vẳng tiếng piano du dương êm tai.
Phong cảnh ven sông cũng rất đẹp.
Nhưng tôi vừa đói bụng lại vừa bực mình nên chẳng thưởng thức được gì cả, chỉ biết vừa ăn vừa kể lể với hắn.
Còn không quên chê hắn chọn chỗ sang trọng quá, làm tôi muốn chửi đổng cũng phải nhỏ tiếng.
Không thì sợ vang vọng người ta nghe thấy.
Giang Ý Xuyên cười xoa đầu tôi:
“Được rồi, được rồi, anh sẽ nghĩ cách tách em khỏi anh ta mấy ngày nha?”
Hắn mở điện thoại, bảo trợ lý Lý kiếm cớ điều tôi đến phòng thư ký giúp đỡ.
Tôi gật đầu lia lịa, theo bản năng đọc luôn bình luận:
【Giang tổng quá biết điều, thảo nào có vợ.】
Hắn ngẩn người:
“Vợ?”
Tôi dày mặt “vâng” một tiếng:
“Sau này mình cưới nhau, nhớ để trợ lý Lý ngồi cùng bàn với bố mẹ anh đấy.”
Vừa nói xong tôi đã hối hận.
Hết lừa người ta gọi vợ xong giờ lại còn lái sang chuyện cưới xin.
Chắc hắn không tưởng rằng tôi đang ám chỉ hắn cầu hôn tôi đi đấy chứ?
Bình luận thì loạn hết cả lên:
【A a a a a tui xỉu ngang xỉu dọc, gái rượu đánh quả bóng trực diện đã quá!】
【Báo báo miêu miêu, tui ra đời rồi.】
【Hôm nay không chửi Thẩm Diệu nữa, cảm ơn cậu đã tạo động lực giúp cho gái rượu dũng cảm tỏ tình.】
Giang Ý Xuyên vừa mới mấp máy môi, tôi đã nhanh tay bịt miệng hắn lại:
“Em thật sự không ám chỉ anh cầu hôn đâu!”
Hắn kéo tay tôi ra, giọng khàn khàn:
“Bảo bối, nhìn ra cửa sổ đi.”