Đàn Anh Ngỗng Lớn - Chương 3


9   

"Tiểu Viên ơi, học trưởng giận thật rồi! Tối nay anh ấy còn đi ăn với cô bé váy trắng nhỏ nữa. Tớ hết cơ hội rồi, hu hu hu…"


Tôi ôm chặt cánh tay Tiểu Viên, khóc lóc thảm thiết.


Cô ấy vừa vỗ lưng tôi vừa nhìn với vẻ mặt ghét bỏ: "Có gì đâu mà làm quá lên vậy? Còn chưa kết hôn mà, cậu vẫn còn cơ hội chứ sao!"


… Cũng đúng!


Tôi lập tức tỉnh ngộ: "Lần sau tớ mặc váy trắng, thêm tất trắng, buộc hẳn hai cái đuôi ngựa! Để xem tớ không làm anh ấy mê mẩn đến mất hồn!"


Nói thì mạnh miệng vậy, nhưng tối đó tôi mất ngủ thật.


Tôi nằm lật qua lật lại, nhìn chằm chằm vào danh sách chặn, mở đi mở lại khung chat với học trưởng.


Tất cả là tại cái tên hacker đáng ghét kia! Nếu không phải hắn hack nick, tối qua tôi đã xin lỗi và giải thích với học trưởng rồi!


Càng nghĩ càng tức, tôi lập tức kéo học trưởng ra khỏi danh sách chặn, sau đó xả hết uất ức vào kẻ trộm tài khoản kia.


【Tên hacker chết tiệt, ra đây mau!】


【Ngươi không thể thấy người khác sống yên ổn được đúng không? Có tay có chân không chịu làm ăn đàng hoàng, lại đi hack nick người ta!】


【Nếu không phải tại ngươi, làm sao ta mất liên lạc với học trưởng? Giờ đến cả một tin nhắn cũng không nhắn được!】


【Ngươi thiếu tiền đến vậy à? Bao nhiêu tài khoản không hack, lại nhắm đúng nick của học trưởng?】


Khung chat hiển thị "đối phương đang nhập tin nhắn…", nhưng mãi không thấy phản hồi.


Tôi vốn định chửi thêm một trận cho hả dạ, nhưng càng nghĩ càng thấy vô ích, giọng điệu cũng dần yếu ớt đi.


【Hu hu hu, làm ơn đi, trả tài khoản lại cho học trưởng đi mà. Tôi thực sự muốn nói chuyện với anh ấy…】


【Anh ơi, rốt cuộc anh muốn gì mới chịu trả lại tài khoản đây?】


Nhìn số dư trong tài khoản chỉ còn hơn ba trăm, tớ nghiến răng, cắn môi rồi chuyển thẳng hai trăm cho đối phương.


【Tôi chỉ còn từng này thôi, làm ơn trả lại nick cho học trưởng.】


【Siêu cấp vô địch hacker đại soái ca, cầu xin anh đấy! ????】


Sau một tràng nịnh nọt lố lăng, cuối cùng hacker đại ca cũng chịu hồi âm.


【Tiền không cần đâu. Người này quan trọng với em đến vậy à? Đến mức bỏ tiền ra chuộc lại tài khoản cho hắn?】


【Tất nhiên rồi! Anh ấy là người quan trọng nhất trong lòng em!】


【Được, lập tức hoàn trả!】


Tôi vội bụm miệng, vui sướng đến phát khóc. Cuối cùng tôi cũng có thể nhắn tin với học trưởng được rồi!


Nhưng nghĩ đến chuyện sáng nay bị anh ấy mắng, tôi lại uất ức, vội vàng bồi thêm một câu:


【Hôm nay học trưởng hung dữ với em quá. Coi như trừng phạt, anh có thể… trả tài khoản trễ vài ngày được không?】


Đối phương im lặng một lúc lâu, sau đó nhắn lại: 【Được.】


Lúc này, ở một nơi khác, học trưởng đáng thương bị chính mình hack nick, đang nằm trong chăn trả lời tin nhắn, khóe miệng cười đến mức sắp chạm trần nhà.


Nghĩ đến chuyện mình nổi giận trên sân bóng ban chiều, anh hận không thể tự vả mình hai cái.


【Mình đúng là ngốc mà!】


【Nhưng mà… ít nhất trong lòng Chi Ý vẫn có mình, mình không phải là phương án dự phòng!】



10

Từ khi kéo học trưởng ra khỏi danh sách chặn, chúng tôi vẫn chưa nhắn tin với nhau lần nào.


Không biết là do hacker không giữ lời hay là học trưởng đã quên tôi, trong lòng chỉ còn mỗi cô bé váy trắng ngọt ngào kia.


Tiểu Viên từng nói: "Chủ động là thua". Phụ nữ phải giống như đại bàng săn mồi, tuyệt đối không thể thất bại.


Tôi cam đoan với Tiểu Viên:


"Tớ tuyệt đối không chủ động! Trừ phi học trưởng nhắn tin trước, dù có rút lại cũng tính.


"Hoặc là học trưởng chủ động nói chuyện với tớ, chỉ cần có ánh mắt giao tiếp cũng tính, vì tớ có thể đọc được tâm lý của anh ấy!"


Tiểu Viên lật mắt ngán ngẩm:


"Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của cậu kìa. Chưa gì đã bỏ ra hai trăm để chuộc lại WeChat của người ta. Nếu không phải hắn không lấy, thì hôm nay cậu còn lâu mới được ăn sườn xào chua ngọt."


Tôi chớp mắt to tròn: "Thì… chẳng qua tớ thích giúp đỡ người khác thôi mà."


Tiểu Viên bĩu môi, rồi bất chợt vỗ vai tôi: "Này, bên kia bàn của học trưởng còn chỗ trống kìa, ngồi qua đó đi."


Tôi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của học trưởng, mặt lập tức đỏ bừng.


"Không hay đâu!" Tôi lúng túng nói.


"Cậu suýt nữa thì gọi người ta là 'chồng' trong ký túc xá rồi, giờ còn ngại cái gì nữa? Không phải cậu còn muốn hỏi chuyện tài khoản bị hack sao?" Tiểu Viên vừa nói vừa kéo tôi đến trước mặt học trưởng.


"Học trưởng, chỗ này có ai ngồi chưa?"


Tống Tư Nhiên khẽ lắc đầu, tôi thuận lợi ngồi xuống đối diện anh ấy.


Rõ ràng mới gặp hôm qua, nhưng không hiểu sao hôm nay trông anh ấy cứ ngẩn ngơ như mất hồn.


"Học trưởng, trước đây tài khoản của anh bị hack đúng không? Đã lấy lại được chưa?"


Chưa kịp đợi anh trả lời, một người bạn cùng phòng đã chen vào: "Hả? Tài khoản cậu bị hack hồi nào? Dạo gần đây không phải cậu vẫn lên nhóm ký túc xá trò chuyện rất sôi nổi sao?"


Mặt học trưởng thoáng chốc đỏ bừng, lườm cậu bạn một cái, nghiến răng khẳng định:


"Đúng là bị hack!"


Bạn cùng phòng lập tức hiểu ra, vỗ đùi cười lớn: "Bảo sao, bình thường cậu cứ lạnh lùng ít nói, mấy ngày nay lại lên nhóm lúc nửa đêm đăng mấy status thất tình. Tôi còn tưởng cậu bị chiếm đoạt linh hồn rồi chứ!"


Lời vừa dứt, mặt mũi và tai học trưởng đều đỏ bừng bừng, anh nhanh tay gắp ngay cái đùi gà trong đĩa, nhét thẳng vào miệng cậu ta.


"Ăn đi, bớt lắm lời lại!"


Tôi tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, còn Tiểu Viên thì nhếch môi cười khẽ, cúi đầu ghé sát tai tôi nói nhỏ:


"Học trưởng nhà cậu đúng là một người đàn ông đầy mưu mô đấy."


Hả?


Tiểu Viên nhận được điện thoại từ trợ giảng, đành phải rời đi sớm. Trước khi đi còn không quên dặn dò tôi: "Nhớ mở to mắt mà nhìn cho kỹ vào!"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo