Đàn Anh Ngỗng Lớn - Chương 4

11

Bữa ăn vừa kết thúc, bên ngoài trời đã đổ mưa lớn.


Những hạt mưa rào rào đập vào cửa kính, tạo nên một màn nước mờ ảo. Tôi liếc thấy chiếc ô bên cạnh học trưởng, lập tức nảy ra một ý tưởng.


Tôi đứng dậy, tôi đặt khay thức ăn xuống và tiện tay kéo một "người may mắn" bên cạnh. 


"Bạn gì ơi, cậu có mang ô không?"


"Không có."


"Vậy ô của tớ cho cậu này."


Không chờ đối phương phản ứng, tôi đã nhét chiếc ô vào tay họ, sau đó rón rén tiến về phía học trưởng.


Lúc này, bạn cùng phòng của anh ấy đã đi trước, còn anh thì đứng trước cửa căng tin, lặng lẽ nhìn cơn mưa như thể đang chờ ai đó.


Thấy tôi đến gần, anh khẽ hắng giọng, có chút ngượng ngùng:

 "Chi Ý, anh không mang ô, em có thể tiễn anh một đoạn không?"


Tôi vừa mở miệng, lại trùng hợp nói ra câu y hệt:


"Học trưởng, em quên mang ô rồi, anh có thể đưa em về ký túc xá không?"


Cả hai sững sờ nhìn nhau.


Tôi nhìn chiếc túi của anh ấy—rõ ràng lúc nãy tôi còn thấy một chiếc ô đen trong đó!


Anh cũng nhìn tay tôi trống trơn, vẻ mặt thoáng chút ngẩn ra.


"Chẳng phải lúc nãy anh có—"


"À thì, anh..."


Tôi quay phắt lại, định tìm chiếc ô vừa cho đi, nhưng đã quá muộn.


Từ xa, một chiếc ô màu vàng hình Pikachu đang dần khuất bóng trong màn mưa. 


Tôi và học trưởng nhìn nhau, đồng loạt lộ vẻ hối hận.


Xong đời rồi!


"Hay là... ngồi xuống tán gẫu chút?"


"Học trưởng, rốt cuộc anh đã lấy lại tài khoản kiểu gì thế?"


"Hay thôi, đừng nói chuyện nữa thì hơn."



12


Mưa mỗi lúc một lớn, căng tin cũng dần vắng vẻ, Tống Tư Nhiên cởi áo khoác ra:


"Lại đây, anh đưa em về trước nhé?"


Tôi ngoan ngoãn bước đến bên cạnh anh. Anh giơ áo khoác lên cao, che trên đầu tôi.


"Lại gần một chút, cẩn thận bị ướt." Giọng anh trầm thấp, dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu. 


Tôi khẽ dịch sát vào anh, đầu mũi thoáng ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt trên người anh.


Tống Tư Nhiên rất cao, động tác giơ áo khoác lên gần như bao bọc tôi hoàn toàn, khiến tôi có cảm giác mình được anh chở che dưới đôi cánh rộng lớn.


"Chuẩn bị xong chưa?"


Tôi gật đầu, vô thức kéo nhẹ vạt áo phông của anh.


"Đi thôi!"


Tống Tư Nhiên sải bước dài, tôi vội vàng theo sát, chỉ cảm thấy cơn gió mát lạnh lùa qua tai, tim đập loạn nhịp.


Mưa rơi xối xả, áo khoác che khuất tầm nhìn, tôi không thấy được biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng hơi ấm tỏa ra từ người anh lại rất rõ ràng. 


"Có nhanh quá không?" Anh hỏi khẽ. 


Tôi không chậm lại, nhỏ giọng đáp: "Còn có thể nhanh hơn chút nữa."


Không biết câu nói này chạm trúng điểm nào của Tống Tư Nhiên, anh đột nhiên khựng lại, bước chân lảo đảo.


Tôi hoảng hốt, sợ anh ngã nên vô thức ôm chặt lấy eo anh.


Phản ứng rồi mới nhận ra, tai tôi bắt đầu nóng lên.


Thình thịch!


Thình thịch!


Thình thịch!


Tiếng tim tôi đập dữ dội, vang lên rõ mồn một trong màn mưa. 


Tống Tư Nhiên hơi cứng người, có vẻ không ngờ tôi sẽ làm vậy, nhưng rất nhanh đã thả lỏng.


"Anh không sao." Anh lấy lại thăng bằng, giọng nói khàn khàn, mang theo ý cười.


Tôi âm thầm thở phào, may mà không bị ngã.


Buông anh ra, tôi mới nhận ra tiếng tim đập kia dường như nhỏ dần.


Hình như… không chỉ có tôi. 


Tôi nhẹ nhàng áp tai lên ngực anh, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ, hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh.


Tim anh cũng đang đập rất nhanh!


Tôi ngẩng đầu, nhìn anh chăm chú.


"Anh ơi, tim anh đập nhanh quá!"


Ánh mắt giao nhau, mưa lướt qua hàng mi anh, đọng lại trên mí mắt, lấp lánh như ánh sao. 


Tống Tư Nhiên yết hầu khẽ động, tỉa sáng khác lạ lóe lên trong mắt anh, giọng khàn khàn nói: "Em nghe nhầm rồi, mau đi thôi."


Dưới ký túc xá, tôi vẫy tay tạm biệt anh, chậm rãi đặt tay lên ngực mình.


Tim tôi cũng đập nhanh lắm!



13


Tôi kéo tay Tiểu Viên đặt lên ngực mình, vẻ mặt đầy nghiêm túc:

"Tiểu Viên, cậu sờ thử xem, tim tớ có đập không?"


Tiểu Viên liếc tôi một cái, nhếch môi trêu chọc:


"Nếu không đập thì cậu chết rồi."


Tôi không buồn đáp trả, chỉ đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim vẫn chưa bình ổn. 


"Tiểu Viên, tớ hình như thích học trưởng rồi."


Tiểu Viên chẳng buồn ngẩng đầu, lặp lại câu cũ:


"Nếu không đập thì cậu chết rồi." 


"Không phải, là cái âm thanh thình thịch ấy."


"Biết rồi, trước đây cậu còn bảo thích ngỗng lớn nữa mà. Giờ thích học trưởng cũng có gì lạ đâu?"


Tôi lắc đầu, giọng đầy kiên định:

 "Sai rồi, tớ thích ngỗng lớn, nhưng càng thích học trưởng hơn."


Tiểu Viên nheo mắt, nghi hoặc hỏi:

 "Cậu với Tống Tư Nhiên đã làm gì rồi hả?"


Nhớ lại những tiếp xúc gần gũi ban nãy, mặt tôi lập tức nóng bừng lên:

"Không… không có gì cả, chỉ là anh ấy đưa tớ về ký túc xá thôi."


"Cậu phải cẩn thận đấy, Tống Tư Nhiên là một con cáo già, vụ mất tài khoản chắc chắn là do anh ta tự biên tự diễn, coi chừng bị ăn đến không còn mẩu xương nào."


Tôi tròn mắt:


"Ý cậu là sao? Học trưởng không thể nào lừa tớ được!"


Tiểu Viên đưa tay ra: "Điện thoại."


Tôi ngoan ngoãn dâng lên.


Cô ấy vừa lướt tin nhắn vừa lắc đầu tặc lưỡi:

 "Thẩm Chi Ý, cái đồ tham ăn này, ngoài ăn ra thì cái gì cũng ngốc."


"Cậu nhìn cách anh ta trả lời kìa, gấp gáp thế này, cậu mà muốn ngủ với anh ta, anh ta cũng tự động dâng mình lên luôn. Nếu anh ta không thích cậu, tớ cắt đầu mình xuống cho cậu đá làm bóng."


"Thật không?"


"Ừ hứm." Tiểu Viên nhướng mày. "Nhưng trước mắt, cậu có hai vấn đề cần giải quyết."


"Vấn đề gì?"


"Thứ nhất, cô nàng váy trắng ngọt ngào kia."


Nghe đến đây, ngọn lửa chiến đấu trong tôi vừa mới bùng lên đã bị dập tắt.


"Nếu cô ấy là bạn gái học trưởng thì sao? Hai người họ ăn cơm cùng nhau, học trưởng còn nhận nước của cô ấy, còn xoa đầu cô ấy nữa."


Càng nói, tôi càng mất tự tin, biết đâu anh ấy đối tốt với tôi chỉ vì áy náy chuyện mất tài khoản?


Tiểu Viên xoa cằm, ra vẻ trầm tư:

 "Dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tớ, chuyện này nhất định có hiểu lầm."


Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên—tin nhắn từ học trưởng. 


【Chi Ý, cuối tuần này CLB tổ chức đi cắm trại trên núi, em có muốn đi không?】


Mắt tôi sáng rỡ, không chút do dự gõ ngay:


【Đi đi đi!】


Vừa hay có thể nhân cơ hội này hỏi rõ mối quan hệ giữa học trưởng và cô gái váy trắng, nếu anh ấy có bạn gái thật, tôi sẽ dứt khoát cắt đứt ngay, không làm nô lệ của tình cảm.


Sau khi hạ quyết tâm, tôi mới chợt nhận ra, mình đã quên khuấy mất chuyện hỏi Tiểu Viên về vấn đề thứ hai.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo