14
Cuối tuần, trời nắng đẹp.
Tôi diện một chiếc váy trắng nhỏ, buộc tóc hai bên, thậm chí còn dành mấy ngày luyện tập cách gọi "anh ơi" bằng giọng nũng nịu, suýt nữa thì bị đuổi khỏi ký túc xá.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, lần này Thẩm Chi Ý tôi nhất định không thể thua!
"He! Thẩm... Chi Ý?"
Có người vỗ nhẹ lên vai tôi, quay đầu lại, tôi liền bắt gặp một hàm răng trắng sáng.
Là anh chàng “bốn bát bún”.
"Chào! Lại gặp cậu rồi." Tôi lúng túng chào hỏi.
"Đúng vậy, tôi phải hỏi thăm mãi mới biết tên cậu, tôi là Hứa Lạc."
Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười toe toét: "Hôm nay cậu mặc đẹp thật đấy."
Tôi gật đầu qua loa, thỉnh thoảng lại quay đầu tìm Tống Tư Nhiên. Khi thấy anh ấy đi về phía mình, tôi căng thẳng siết chặt mép váy.
Anh ấy sẽ thích chứ?
Tống Tư Nhiên bước tới gần, nhíu mày liếc Hứa Lạc một cái, sau đó không chút khách sáo chen vào giữa hai chúng tôi, cuối cùng, ánh mắt anh rơi xuống chiếc váy của tôi.
"Em định mặc váy này đi cắm trại?"
"Ừ, đẹp không?" Tôi tràn đầy mong chờ nhìn anh.
"Không đẹp lắm." Anh thản nhiên đáp.
"Ồ!" Tôi ỉu xìu cúi đầu, tay vô thức vân vê mép váy, cảm giác có chút tủi thân.
Thì ra, không phải ai mặc váy trắng anh ấy cũng thích.
"Ai nói chứ, tôi thấy rất đẹp mà!" Hứa Lạc thò đầu qua, cười với tôi.
Tống Tư Nhiên khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt chẳng mấy để tâm: "Đẹp có ích gì, mặc thế này thì leo núi kiểu gì?"
Tim tôi lập tức chùng xuống đáy vực, chỉ lo làm sao để gây ấn tượng trước mặt học trưởng mà quên mất mặc váy đi leo núi thật sự rất bất tiện.
"Chuyện nhỏ thôi."
Hứa Lạc đặt ba lô xuống, cởi áo khoác, tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu ấy đã bước đến, khéo léo buộc áo khoác quanh eo tôi.
Tôi sững lại một lúc, mặt lập tức đỏ bừng, rụt người về sau.
"Thế này là được rồi, lát nữa cậu đi trước, tôi giúp cậu để ý đường." Hứa Lạc nhướng mày, ra hiệu cho tôi yên tâm.
"Cảm ơn cậu, nếu không tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa."
Sắc mặt Tống Tư Nhiên lập tức đen kịt, ánh mắt bùng lên một ngọn lửa giận dữ.
"Khách sáo gì chứ, tôi còn phải cảm ơn cậu lần trước đưa nước cho tôi nữa, dù rằng…" Hứa Lạc lơ đãng liếc nhìn Tống Tư Nhiên.
"Dù rằng gì?"
"Chuẩn bị xong thì xuất phát đi." Giọng nói lạnh lùng của Tống Tư Nhiên cắt ngang cuộc đối thoại của chúng tôi.
"Anh ơi, bên này này!"
Sự lạnh lùng trên mặt Tống Tư Nhiên lập tức tan biến, thay vào đó là một vẻ dịu dàng hiếm thấy: "Tới đây."
Tôi quay sang, bắt gặp cô gái váy trắng ngọt ngào kia, không ngờ đi cắm trại học trưởng cũng đưa cô ấy theo.
Tôi quay sang hỏi Hứa Lạc: "Cậu biết cô gái đó không?"
"Ồ, cô ấy hả? Người nhà của Tống Tư Nhiên đấy."
Tôi sững người.
Hả? Hóa ra là người nhà!
15
Suốt cả quãng đường, tôi cứ thất thần.
Hứa Lạc đi ngay sau tôi, thỉnh thoảng thò đầu ra nói chuyện, còn dùng cỏ đuôi chó cù tôi ngứa ngáy.
"Sao thế? Không vui à?"
Tôi lắc đầu, ánh mắt vô thức dõi theo phía trước, nơi Tống Tư Nhiên đang cẩn thận nắm tay cô gái kia, vừa đi vừa cười nói vui vẻ, trong lòng có chút ghen tị.
Giá mà người được anh ấy nắm tay là tôi thì tốt biết mấy.
Tôi nhanh chóng lắc đầu xua đi suy nghĩ ấy.
Thẩm Chi Ý, mày đã nói rồi, chỉ cần làm rõ mọi chuyện thì nhất định sẽ không trở thành nô lệ của tình cảm.
Đi tranh giành đàn ông với một cô gái xinh đẹp thì có ý nghĩa gì chứ?
Tôi thề, từ bây giờ sẽ tránh xa học trưởng ra.
Trên đường lên núi có một đoạn rất dốc, vài nam sinh leo lên trước, sau đó lần lượt kéo mọi người qua.
Ban đầu, người phía trước là một đàn anh khác, nhưng không hiểu sao, đến lượt tôi thì lại đổi thành Tống Tư Nhiên.
Anh ấy chìa tay ra trước mặt tôi.
Tôi nhìn bàn tay đó, nghĩ đến việc nó vừa mới nắm tay người khác, chần chừ vài giây rồi lùi lại hai bước.
"Chi Ý, lên đây." Tống Tư Nhiên thúc giục.
Tôi lắc đầu, sau lưng liền chạm vào một lồng ngực.
Là Hứa Lạc.
Tôi nhìn cậu ấy, rồi lại nhìn sang Tống Tư Nhiên, cuối cùng, tôi nắm lấy tay Tống Tư Nhiên để bước qua.
"Cảm ơn đàn anh, Chi Ý có tôi chăm sóc là được rồi."
Dứt lời, Hứa Lạc liền đưa tay ra. Tôi ngập ngừng một chút, sau đó buông tay Tống Tư Nhiên, nắm lấy tay Hứa Lạc rồi leo lên.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi cứ có cảm giác phía sau có ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào mình.
Tôi thở dài, cúi người chậm rãi bước đi.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy sau lưng nhẹ bẫng, quay lại mới thấy Hứa Lạc đã xách hộ tôi chiếc ba lô.
"Ba lô nặng quá à? Để tôi cầm giúp cho."
Cậu ấy tự nhiên tháo ba lô ra khỏi lưng tôi, sau đó ghé sát lại, thần bí nói: "Gần đây có một vườn hồng, hồng ở đó ngọt lịm luôn, lát nữa tôi dẫn cậu đi hái nhé?"
Vừa nghe đến hồng, tôi lập tức phấn chấn hẳn lên.
Người là sắt, cơm là gang, đàn ông không có thì tìm người khác, ăn no mới là quan trọng nhất!
Tôi cười tít mắt, gật đầu đồng ý ngay.
Hứa Lạc nhìn dáng vẻ thèm ăn của tôi, khóe môi khẽ cong lên.