Đàn Anh Ngỗng Lớn - Chương 6

16 


"Thẩm Chi Ý, đi thôi!" Hứa Lạc dùng khẩu hình nhắc tôi.


Tôi vừa đặt ba lô xuống, chuẩn bị đi hái hồng cùng cậu ấy, nhưng lại bị Tống Tư Nhiên gọi lại.


"Chi Ý, em định đi đâu vậy? Đừng tự ý chạy lung tung, nguy hiểm lắm."


Hứa Lạc đứng chắn trước mặt tôi: "Đàn anh, không phải đi một mình đâu, Chi Ý còn có tôi nữa."


Cậu ấy nháy mắt ra hiệu, tôi lập tức hiểu ý, liền kéo nhẹ tay áo Hứa Lạc: “Học trưởng, bọn em đi một lát rồi về ngay."


Ánh mắt của Tống Tư Nhiên dừng lại trên tay tôi và Hứa Lạc đang nắm chặt, sắc mặt anh ấy càng trở nên khó coi hơn.


Hứa Lạc không lừa tôi, ở đây thực sự có cả một vườn hồng bạt ngàn.


Tôi còn chưa kịp hết ngạc nhiên thì cậu ấy đã nhanh nhẹn trèo lên cây.


"Này, Chi Ý, đỡ lấy!"


Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy những quả hồng chín mọng liên tục rơi xuống. Tôi bật cười, vui vẻ đón lấy từng quả một.


Đến khi ôm đầy cả một đống hồng trong lòng, tôi mới sực nhớ ra một chuyện—vườn hồng này trông giống như có người trồng.


Tôi ngước lên, lớn tiếng hỏi: "Hứa Lạc, nhìn chỗ này giống vườn nhà người ta quá, tụi mình cứ hái thế này có được không?"


Hứa Lạc nhảy xuống, nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi tôi: "Suỵt, lát nữa mà bị bắt thì toi."


"Ơ? Thế chẳng phải chúng ta đang trộm đồ sao?"


Cậu ấy lập tức cầm lấy đống hồng trong tay tôi, kéo tôi chạy đi.


Cơn gió lướt qua bên tai, tim tôi đập thình thịch vì kích thích, giọng nói của Hứa Lạc vang lên rõ ràng bên cạnh: "Chạy đi!"


Đến khi trở về khu cắm trại, cả hai đều thở không ra hơi. Tôi há miệng thở dốc, đúng lúc chạm mắt với Hứa Lạc, hai đứa liền bật cười.


"Sao nào? Hồi hộp không?"


Hứa Lạc đưa tôi một chai nước, tôi uống một hơi hết sạch, cảm giác hồi hộp lúc nãy mới dần tan biến. 


Tôi gật đầu.


Thực ra tôi đã thấy rồi—trước khi rời đi, Hứa Lạc đã buộc hai trăm tệ lên cây.


Vừa ăn hồng mềm ngọt, vừa bị cậu ấy chọc cười, lòng tôi cũng nhẹ nhõm hẳn.


Hứa Lạc ngồi bệt dưới đất nghỉ ngơi, mái tóc rối dính trên trán, ánh nắng phủ lên khuôn mặt cậu ấy, trông có chút rực rỡ.


Cái gì mà học trưởng chứ…  thôi quên đi.


Có một người bạn như vậy cũng không tệ, bao nhiêu u sầu của buổi sáng, giờ phút này đều tan biến sạch.



17 


"Ăn cơm thôi, đàn anh nấu đại tiệc hải sản đấy."


Dựng lều xong, bụng tôi đã đói cồn cào, lập tức chạy đến.


"Wow, thơm quá, không hổ danh là đàn anh!"


Tôi nuốt nước bọt, bụng cũng réo ùng ục, nhưng khi đũa tôi vừa vươn về phía đĩa hải sản thì bị Tống Tư Nhiên gạt ra.


"Em không được ăn." Anh ấy thản nhiên nói, rồi bê cả đĩa hải sản đến trước mặt cô nàng bánh bèo dễ thương nhất.


"Tại sao?" Tôi có chút tủi thân.


"Em vừa ăn quá nhiều hồng, nếu ăn hải sản sẽ..."


"Không ăn thì không ăn, bọn mình ăn cánh gà!" Hứa Lạc đột nhiên cắt ngang lời Tống Tư Nhiên, đẩy đĩa cánh gà đến trước mặt tôi.


Mùi thơm lừng của cánh gà tỏi phi bốc lên, vậy mà tôi lại chẳng có chút hứng thú, ăn vào cũng thấy nhạt nhẽo vô vị.


Không ăn thì không ăn, có gì to tát đâu, không phải chỉ là miếng ăn thôi sao!


"Tôi no rồi." Tôi đứng dậy, lườm Tống Tư Nhiên một cái rồi hừ nhẹ. 


"Tôi ăn hồng nhiều quá, no lắm rồi." Nói xong, tôi quay người chui tọt vào lều.


Trốn trong chăn, vừa nhắn tin cho Tiểu Viên vừa len lén chảy nước mắt.


【Hu hu hu, Tiểu Viên ơi, học trưởng có bạn gái rồi.】


【Tớ buồn lắm, rõ ràng cánh gà ngon như thế, vậy mà chẳng ăn nổi miếng nào.】


【Tớ tiêu rồi phải không? Đột nhiên cảm thấy dù đồ ăn ngon thế nào cũng không bằng học trưởng, nhưng... nhưng tớ không có cơ hội nữa rồi.】


Trút hết nỗi lòng, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ tin nhắn của Tiểu Viên.


【Thẩm Chi Ý, đầu cậu có ngứa không, có cần gãi giúp không?】


【Hả? Tớ rất sạch sẽ mà, không ngứa đâu.】


【Không ngứa sao tự nhiên mọc não yêu đương vậy?】


【…】


【Bỏ thì bỏ, sau này tìm thằng ngoan hơn! Vui vẻ lên, chị đây còn nhiều tài nguyên lắm, để chị tìm cho cậu một thằng xịn hơn, đừng làm chị coi thường cậu.】


Tôi còn chưa kịp buồn lâu thì bên ngoài có người gọi.


"Chi Ý?"


Tôi thò đầu ra, liền thấy Hứa Lạc cầm một đống socola và đồ ăn vặt, như một đứa trẻ khoe kho báu mà đưa cho tôi.


"Đều tại tôi quên mất hồng không thể ăn chung với hải sản, làm cậu không ăn được nhiều món ngon, lấy chút đồ ăn vặt bù lại nhé."


"Cảm ơn cậu!"


Tôi lập tức tỉnh ngộ, hóa ra học trưởng không phải cố tình không cho tôi ăn, lòng lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều.


Hứa Lạc chỉ lên trời: "Muốn ra xem sao không? Sao ở đây đẹp lắm đấy."


"Được!"


Khi tôi và Hứa Lạc cùng bước ra ngoài, cả hai hoàn toàn không hay biết, sau lưng có một bóng dáng cao lớn lặng lẽ bám theo.



18


Càng lên cao, bầu trời càng lấp lánh muôn vàn vì sao.


Hứa Lạc bỗng chỉ lên trời, giọng hào hứng: "Chi Ý, nhìn kìa, Bắc Đẩu Thất Tinh."


Tôi nhìn theo hướng cậu ấy chỉ, quả nhiên phát hiện bảy ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, xếp thành hình dáng quen thuộc, tỏa ra ánh sáng dịu dàng giữa màn đêm tĩnh mịch.


"Wow, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy Bắc Đẩu Thất Tinh rõ đến vậy."


Hứa Lạc tìm một tảng đá sạch, cởi áo khoác rồi trải ra cho tôi ngồi.


"Chi Ý, thực ra tớ tìm cậu ra đây là vì có chuyện muốn nói."


Cậu ấy do dự một lát, như thể đang lấy hết can đảm, sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc nói:


"Chi Ý, tớ thích cậu."


Tôi sững người, tròn mắt nhìn cậu ấy, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.


Chúng tôi mới gặp nhau có mấy lần thôi, sao cậu ấy đã thích tôi rồi?


Mặt Hứa Lạc đỏ bừng như quả cà chua chín, cậu ấy không dám nhìn thẳng vào tôi, bàn tay siết chặt, vừa hồi hộp vừa mong chờ.


"Tớ biết chúng ta quen nhau chưa lâu, nhưng tớ thực sự thích cậu. Hy vọng cậu có thể cho tớ một cơ hội."


Trong đầu tôi rối tung như tơ vò, đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì bất chợt có một giọng nói vang lên từ phía sau:


"Đợi đã!"


Là Tống Tư Nhiên.


Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt có chút né tránh, giọng nói cũng hơi lắp bắp: "Ha ha, trùng hợp thật đấy, lại gặp hai người ở đây."


"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua, chẳng may nghe thấy, tuyệt đối không cố ý làm phiền."


Càng nói, vành tai anh ấy càng đỏ.


"Đàn anh, anh đang cản trở tôi tỏ tình đấy, có thể đi xa một chút không?" Hứa Lạc không khách sáo mà đuổi người.


"Tôi làm phiền hai người à? Hẳn là không đâu nhỉ? Không ngại để tôi ở lại nghe tiếp chứ?" Tống Tư Nhiên nhìn tôi dò xét.


Hứa Lạc cau mày: "Ngại! Đàn anh, nếu không có chuyện gì thì đi chỗ khác đi."


"Tôi có chuyện, tôi tìm Chi Ý có việc."


Tống Tư Nhiên tiến lên, định chen vào giữa tôi và Hứa Lạc, nhưng tiếc là tảng đá quá nhỏ, anh ấy không chen nổi.


Hứa Lạc nghiến răng, cản lại hành động phá đám của Tống Tư Nhiên.


"Đàn anh, chuyện gì cũng phải có trước có sau. Anh có thể chờ tôi nói xong không?"


Tống Tư Nhiên làm bộ như chợt hiểu ra, sau đó nắm lấy tay tôi.


"Cũng đúng! Chuyện gì cũng phải có trước có sau."


Không chịu thua, Hứa Lạc lập tức kéo lấy tay còn lại của tôi.


"Tống Tư Nhiên, đừng tưởng tôi gọi anh là đàn anh thì anh có thể được nước lấn tới, buông tay ra."


Tôi bị hai người kéo qua kéo lại, đi cũng không được, đứng yên cũng chẳng xong.


Tống Tư Nhiên không hề nhượng bộ: "Người nên buông tay là cậu mới đúng! Chẳng phải cậu nói chuyện gì cũng phải có trước có sau sao? Tôi thích Chi Ý trước, cậu có tư cách gì mà tỏ tình trước tôi?"


Hứa Lạc siết chặt tay tôi, giọng tức giận: "Tống Tư Nhiên, anh trước đây đã làm gì? Đừng có mà bây giờ mới chường mặt ra như con công xòe đuôi!" 


Tống Tư Nhiên cười lạnh: "Cậu quản tôi xòe đuôi hay không làm gì? Dù tôi chỉ là phương án dự phòng, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ thua."


Phương án dự phòng?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo