Đàn Anh Ngỗng Lớn - Chương 7

19


Không khí căng thẳng như cung đã giương hết cỡ, hai người họ nhìn chằm chằm nhau, chuẩn bị động thủ. Tôi vội vàng chen giữa, giơ tay ngăn họ lại.


"Khoan đã, hai người im lặng đi."


Tôi quay sang Tống Tư Nhiên: “Học trưởng, em có chuyện cần nói với Hứa Lạc, anh có thể tránh đi một lát không?"


"Nhất định phải đi à?"


Tôi gật đầu chắc nịch.


Ánh mắt Tống Tư Nhiên thoáng qua một tia mất mát, nhưng anh ấy vẫn ngoan ngoãn xoay người rời đi. Chỉ là, vừa đi được vài bước, anh ấy lại ngoái đầu nhìn một lần. Rồi đến lần thứ hai. Đến lần thứ ba. 


Chờ đến khi bóng anh ấy khuất hẳn, tôi mới quay lại nhìn Hứa Lạc.


"Hứa Lạc, cảm ơn vì cậu thích tớ. Nhưng tớ nghĩ… chúng ta có thể trở thành những người bạn rất tốt."


Dù mới gặp nhau chưa lâu, nhưng tôi biết cậu ấy là một người rất tốt.


Hứa Lạc khẽ cười, dường như không bất ngờ trước câu trả lời của tôi.


"Tớ hiểu rồi, vậy cứ coi như cậu cho tớ bắt đầu từ bạn bè đi. Nếu sau này có ai làm cậu buồn, cứ tìm tớ, tớ mãi mãi là hậu thuẫn của cậu."


Câu này nói đến cuối, cậu ấy còn cố ý nâng cao giọng, liếc nhanh về phía bụi cỏ không xa.


"Được!"


"Vậy tớ đi trước đây, chắc có người đang chờ nói chuyện với cậu."


Nói xong, Hứa Lạc xoay người rời đi. 


Ngay khi cậu ấy khuất bóng, từ bụi cỏ phía sau, một cái đầu lén lút thò ra. 


Tống Tư Nhiên cười hệt như một con mèo vừa ăn vụng thành công giơ ba ngón tay lên trời: "Anh tuyệt đối không nghe lén đâu. Chỉ là sợ cậu ta có ý đồ xấu với em, nên đứng phía sau bảo vệ em thôi."


Tôi khoanh tay, nghiêng đầu nhìn anh ấy chằm chằm: “Học trưởng, lúc nãy anh nói thích em… là thật chứ?"


Tống Tư Nhiên lập tức gật đầu, nghiêm túc đáp: "Tất nhiên."


Tôi nhíu mày, lùi lại vài bước, bực bội nói:


“Học trưởng, dù em có thích anh, nhưng em phải nói thẳng, anh đúng là quá tệ đấy!"


Tống Tư Nhiên sững sờ: "Ý em là sao?"


Tôi phồng má, trừng mắt nhìn anh ấy: "Ý gì nữa? Em – Thẩm Chi Ý, dù có thích anh đến đâu, cũng không đời nào làm người thứ ba! Bạn gái anh xinh đẹp, đáng yêu như thế, sao anh có thể đối xử với cô ấy như vậy?" 


Tống Tư Nhiên cau mày, sốt ruột đến mức toát mồ hôi: "Bạn gái nào? Anh không có bạn gái." 


Tôi chớp mắt: "Chính cô gái đi cùng anh hôm nay đó! Cô ấy còn mang nước cho anh hôm trước nữa."


Tống Tư Nhiên đột nhiên cười gian, tiến đến gần tôi, giơ ra một chiếc áo.


"Anh thấy em mặc váy không tiện nên nhờ em gái anh mang áo cho em. Nhưng hôm nay em cứ ở bên ai đó cả ngày, anh không có cơ hội đưa."


Tôi ngẩn người, theo phản xạ nhận lấy áo. 


"Em gái anh?"


Nụ cười bên môi Tống Tư Nhiên gần như không kiềm chế nổi: "Ừ, em gái ruột!"


Trong đầu tôi như có một tiếng “đùng”. Hóa ra "người nhà" mà Hứa Lạc nói chính là em gái của Tống Tư Nhiên.


Thật quá mức xấu hổ.


Tôi chỉ muốn đào ngay một cái hố để chui xuống ngay lập tức.


Ánh mắt Tống Tư Nhiên nhìn tôi nóng rực, lại càng khiến tôi không biết phải đối diện thế nào.



20


"Vậy nên, Chi Ý, có phải anh nên hiểu rằng em đang ghen không?" Nụ cười của Tống Tư Nhiên càng lúc càng rạng rỡ. 


"Không... không phải." Tôi lắp bắp.


Tống Tư Nhiên bất ngờ nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn ngập dịu dàng như sắp tràn ra ngoài: "Chi Ý, vừa rồi em nói em thích anh."


Tôi giật tay lại theo phản xạ, hoảng loạn chuyển chủ đề: "Khoan đã, lúc nãy anh nói gì về… phương án dự phòng  ấy nhỉ?"


Nhắc đến chuyện này, Tống Tư Nhiên bỗng chốc trở nên tủi thân.


"Trước đó em nhắn tin nói muốn ngủ với anh, anh sốt ruột muốn gặp em nên chỉ mất nửa tiếng để làm xong bài thi. Vậy mà em lại lén lút gặp Hứa Lạc sau lưng anh, còn hẹn anh lần sau.


"Lần ở sân bóng rổ, anh tưởng em mang nước đến cho anh, ai ngờ em lại đưa cho Hứa Lạc. Nếu anh không phải phương án dự phòng của em thì là gì?"


Nói xong, anh ấy còn bổ sung: "Nhưng dù có là phương án dự phòng thì anh cũng sẵn sàng chờ."


Nghe những gì anh ấy nói, tôi không nhịn được liền bật cười.


Không ngờ chuyện này lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy.


Tôi ngượng ngùng gãi đầu: “Học trưởng, em với Hứa Lạc chỉ gặp nhau có một lần trong căn-tin khi ăn mì thôi. Còn chuyện đưa nước, là do anh đã cầm chai nước của người khác rồi, nên em tiện tay đưa cho cậu ấy."


Đôi mắt Tống Tư Nhiên lập tức sáng lên: "Vậy có nghĩa là, anh mới là lựa chọn đầu tiên của em, đúng không?"


Hai má tôi nóng bừng, không phủ nhận.


"Vậy... tài khoản của anh, thật ra chưa từng bị hack đúng không?" Tôi thăm dò.


Anh ấy không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi, ánh mắt nóng rực như có ngọn lửa đang cháy trong đó.


Tôi cúi đầu, cảm giác má mình đỏ sắp nhỏ ra máu đến nơi. 


"Ừm, những gì em làm, anh đều biết cả."


Lúc này, tôi chỉ muốn dọn hành lý lên một hành tinh khác để sống cho bớt xấu hổ.


"Chi Ý, anh thích em. Thích em rất nhiều, rất nhiều. Em có đồng ý làm bạn gái anh không?" Tống Tư Nhiên chăm chú nhìn tôi, đôi mắt đen láy sâu thẳm như đá obsidian, vừa kiên định vừa say đắm, khiến tôi không thể nào né tránh. 


Tôi căng thẳng đến mức quên cả thở, tiếng tim đập dồn dập như đang nhấn chìm tôi.


Tống Tư Nhiên kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt mang theo sự hồi hộp xen lẫn mong chờ.


Khoảnh khắc tôi khẽ gật đầu, cả người lập tức bị kéo mạnh vào vòng tay anh ấy.


Hơi ấm quen thuộc và mùi hương của anh khiến tôi lâng lâng, đầu óc trống rỗng.


Tống Tư Nhiên ôm chặt tôi, như thể sợ tôi biến mất bất cứ lúc nào. 


Sau đó, anh ấy cúi đầu, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng gần hơn...


Khoảnh khắc môi chạm môi, trong đầu tôi như có tiếng "ong" thật lớn vang lên, giống như có cả triệu con ong đang bay loạn xạ, hoặc một thứ gì đó nổ tung trong tâm trí.


Và trong giây phút ấy, tôi bỗng hiểu ra câu nói sến súa từng nghe ở đâu đó: "Sao trời ở trên cao, còn anh ở trong tim em."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo