“Đó là đạo diễn Bạch đấy, vậy mà cô ta cũng giành được vai diễn này...”
Dưới các bài đăng của những tài khoản marketing, cư dân mạng bàn tán sôi nổi, “Hôm qua ai nói ăn bàn phím! Chúng tôi vẫn đang đợi xem đây!”
Tôi đang mơ màng lướt điện thoại thì thấy các nhân vật có tiếng trong ngành lần lượt chia sẻ bài đăng, và để lại lời động viên tôi ở phần bình luận.
Đạo diễn Bạch Ngọc: Phần thử vai của cô ấy đã thuyết phục tất cả mọi người, chào mừng đến với thế giới bạo vũ, diễn viên Giang Giác Hạ.
…
Chờ tới khi việc tuyển chọn tất cả các diễn viên đã hoàn tất đã là chuyện của năm tháng sau.
Năm tháng này quả thực là quá trình huấn luyện như địa ngục.
Tôi không chỉ giảm mười cân, giảm bớt vẻ ngoài ngây thơ, mà còn bị Bạch Ngọc giao cho giáo viên dạy diễn xuất, ngày nào đối phương cũng ép tôi đi khắp hang cùng ngõ hẻm, hòa mình vào cuộc sống bình dân nơi thị thành mà tôi đã lãng quên từ lâu.
Trong thời gian này, tôi còn tiện thể giúp cảnh sát Cố bắt được ba tên trộm và một tên “yêu râu xanh” quấy rối người khác trên xe buýt.
Sau lễ khai máy, chúng tôi bước vào giai đoạn quay phim vô cùng bận rộn và căng thẳng.
Bạch Ngọc là kiểu đạo diễn ác ma lúc nào cũng cười tủm tỉm, để đạt tới yêu cầu của anh ta, có những hôm tôi phải diễn đi diễn lại một cảnh quay đến hai mươi sáu lần.
Dưới tình huống như vậy, đương nhiên tôi chẳng còn thời gian đâu mà để ý đến những chuyện ồn ào bên ngoài.
Về đến khách sạn là tôi lăn ra ngủ ngay.
Cứ như vậy cho đến Tết Nguyên Đán.
Trước Tết, trời đổ một trận tuyết lớn, đồng thời quá trình quay phim cũng tiến đến phân cảnh quan trọng cuối cùng.
Nạn nhân cuối cùng bị sát hại vào một ngày không mưa.
Hôm đó, trời đổ tuyết dày đặc, một hiện tượng thời tiết hiếm gặp ở địa phương này.
Nữ chính sẽ có cảnh đối mặt với hung thủ ở đây, hai người giằng co, cuối cùng nữ chính bị giết chết, hung thủ bỏ trốn.
Trọng tâm của phân cảnh này là màn vật lộn, ý nghĩa ẩn dụ là cuộc chiến giữa thiện và ác trong bản chất con người.
“Tại sao khi cái thiện đối mặt với cái ác, thua cuộc luôn là cái thiện?”
Trước đây tôi chưa từng đóng cảnh hành động, nhưng ——
【 Đinh! Bạn có muốn học các kỹ thuật giết người thông thường (phiên bản cận chiến) không? 】
【 Muốn. 】
Vì vậy, ở phim trường, thầy chỉ đạo võ thuật vô cùng kinh ngạc: “Không phải chứ, Giác Hạ! Cô mới được ra tù đúng không?”
“Cậu học mấy chiêu thức ẩu đả đường phố này ở đâu vậy?”
Tôi trưng ra gương mặt ngọt ngào vô hại, nghiêm túc nói: “Hồi bé tôi đánh khắp khu phố vô địch thủ, bố mẹ tôi suýt nữa đã cho tôi đi học võ rồi.”
Thầy hướng dẫn võ thuật: “... Đáng tiếc, đáng tiếc thật, uổng cho một hạt giống tốt!”
Bạch Ngọc đích thân xuống thị phạm, đồng thời đưa ra một số thắc mắc về một vài động tác anh ta đã thiết kế.
“Nếu con dao đâm từ đây, thứ nhất là nhìn trên màn ảnh sẽ không đẹp...”
Đang lúc thị phạm, tôi liếc mắt thấy một tia sáng lạnh lóe lên!
Cơ thể tôi thuận theo phản ứng bản năng, xoay người đẩy Bạch Ngọc ra. Diễn viên đóng vai hung thủ kia đâm thẳng con dao đạo cụ về phía ngực tôi!
Trong lúc hoảng loạn, tôi giơ cánh tay phải lên đỡ.
“Phụt——”
Chẳng biết con dao đạo cụ kia đã bị đổi thành dao thật từ lúc nào, con dao đâm xuyên qua cánh tay tôi!
Máu tươi nhỏ tong tong xuống đất.
“Chị Giác Hạ, đạo diễn Bạch, em, em, em, em không cố ý, em không biết tại sao con dao này lại thành dao thật...”
Giá trị ác ý của diễn viên kia không hề tăng lên, nói cách khác, anh ta thật sự không cố ý.
“Gọi 120! Tất cả mọi người trong đoàn làm phim không được rời đi, không được tự ý xóa bất kỳ dữ liệu nào trong máy quay.”
Giữa đám đông hỗn loạn, Bạch Ngọc ôm tôi lên: “Trợ lý đạo diễn, anh ở lại đây giám sát, mau liên hệ với cảnh sát!”
Rất nhanh xe cấp cứu đã đến.