“Đây là cô Giang đúng không, cô đến muộn rồi.” Mỡ trên mặt người đàn ông rung lên: “Cô nói xem nên làm thế nào đây?”
Người quản lý khúm núm kéo tôi lại: “Đây là Vương tổng của Tập đoàn Ngu Thắng. Vương tổng, Tiểu Giang vừa nhận được điện thoại đã chạy đến ngay! Chắc chắn là do kẹt xe trên đường...”
Tôi nở nụ cười xã giao: “Vậy tôi xin tự phạt ba ly.”
【 Ting! 】
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu tôi.
【 Mở khóa từ khóa: Kiểm tra tính phục tùng. Có thể yêu cầu mục tiêu làm việc gì đó cho mình để kiểm tra mức độ hứng thú hoặc phục tùng của họ với mình. 】
Tôi hào sảng cầm ly rượu lên, cười lạnh trong lòng.
Chưa nghe cái danh ngàn chén không say của tôi sao?
Tôi uống liền ba ly, sau đó mặt không đổi sắc bắt đầu đi mời rượu khắp bàn.
Người quản lý lau mồ hôi lạnh đầy đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mong em thương tình đi, đừng để bọn họ uống chết ở đây...”
Nhưng mà Vương tổng này thật sự có chút tài năng.
Chẳng bao lâu sau, đã có vài người đứng ra đỡ rượu cho ông ta.
Những người có mặt ở đây đều là kẻ tinh ranh, tôi nhìn quanh, phát hiện người tới có địa vị cao thấp không đều.
Có hot girl mạng mới vào giới giải trí, cũng có nam diễn viên trẻ tuổi giỏi giang khéo ăn nói Ngô Tẫn Trần.
“Chị Giác Hạ, ly này hay em xin kính chị trước đi, chúc mừng chị nhận được giải thưởng.”
Ngô Tẫn Trần có mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ, đôi mắt đào hoa đặc trưng chớp chớp, chiếc khuyên tai hồng vàng đính mã não chỉ được đeo một bên tai sáng lấp lánh.
“Khách sáo rồi, chúng ta cùng học hỏi lẫn nhau.”
Rượu quá ba tuần, mọi người lần lượt gục xuống.
Ngay cả Vương tổng cũng loạng choạng, mặt đỏ bừng: “Say quá say quá.”
Những người đàn ông bên cạnh cười ầm lên đẩy tôi: “Cô đi đỡ Vương tổng đi, lát nữa nhớ gọi xe đưa Vương tổng về.”
Những người khác đều tự giác tránh chúng tôi.
Tôi nhíu mày nhìn người quản lý.
Vào năm tôi 18 tuổi, anh ta phát hiện được tôi trên đường, giúp tôi giành được vai nữ phụ trong bộ phim thanh xuân hot nhất lúc bấy giờ.
Mười một năm sau, tuy chúng tôi không thân thiết như Bá Nhạc và Thiên Lý Mã, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp.
“Giác Hạ, rất nhiều người muốn có được cơ hội này đấy.” Anh ta nói nhỏ.
“Nhường phúc khí này cho anh, anh cần không?” Tôi trợn mắt, tiện tay cầm lấy chai rượu trên bàn.
Sau đó nở nụ cười ngọt ngào đặc trưng, tiến đến bên cạnh Vương tổng.
Vương tổng trông như đã say khướt, nhưng nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn.
Tôi mở hệ thống trong đầu.
Tìm kiếm từ khóa, thiến.
“Vương tổng, dạo này tôi đang tìm hiểu phim cổ trang, tôi tò mò không biết thái giám được tạo ra như thế nào?”
Mọi người tản ra, tôi đập chai rượu vào lan can sau đó chọn lấy một mảnh vỡ lớn.
“Thực ra rất đơn giản. Bước đầu tiên là rạch một đường thật sâu từ trái sang phải, là rạch ngang chứ không phải rạch dọc, chủ yếu là để cắt đứt gân trước, sau đó bóp gân ra từ vết rạch; bước thứ hai mới là thiến.”
“Bước này rất quan trọng, phải nhanh chóng chém một nhát từ ngay phần gốc. Nếu thực hiện thao tác này ở nơi điều kiện y tế kém, mục tiêu cần thiến lại đã trưởng thành, rất có thể mục tiêu sẽ chết.”
Gió đêm thổi tan sạch bầu không khí kiều diễm ướt át vừa rồi. Một luồng khí tức ác liệt bao phủ tất cả chúng tôi.
Vương tổng lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Nhưng mà, tôi chưa chuẩn bị thuốc mê, dụng cụ cũng chưa đủ sắc bén...”
Hai mắt tôi sáng rực, thậm chí cả người còn run lên vì phấn khích, “Thân là tác phẩm đầu tiên của tôi, hẳn ngài sẽ không để tâm đâu, đúng không?”
“Con điên!”
Vương tổng hất mạnh tay tôi ra rồi liên tục xoa cánh tay, miệng còn không ngừng chửi bới:
“Mày, mày tưởng tao không dám làm gì mày sao?! Đúng là đàn bà điên! Nể mặt mày mày lại không cần!”
Ông ta vừa nói vừa chạy bán sống bán chết về phía hầm để xe, cứ như thể có sói dữ đang đuổi theo sau lưng ông ta.
“Hừ.”
Tôi nheo mắt soi mảnh vỡ dưới ánh đèn, chỗ sắc nhọn đã dính chút máu.
“Nhát gan thật.”
…
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, tôi tưởng rằng mình sẽ không còn cơ hội nhận được tài nguyên mới nữa.
Nhưng không ngờ hai ngày sau, người quản lý lại đưa cho tôi kịch bản và tài liệu mới ở công ty.
“Bộ phim 《 Cừu Đen Lạc Lối 》 này là dự án cấp S của năm nay. Em cũng biết chỉ còn một năm nữa thôi là em 30 tuổi rồi, có thể nhận được vai diễn này là do bọn anh liều mạng tranh thủ đấy. Hơn nữa nó cũng có lợi cho việc chuyển hình danh tiếng của em.”
“Em đóng nữ chính?”
Lật ra xem, là phim học đường, phong cách thiên về thanh xuân tàn khốc.
“Không phải...” Từ sau chuyện lần trước, quan hệ giữa chúng tôi khá căng thẳng, người quản lý cố gắng lấy lòng nói:
“Em đóng nữ phụ, là vai phản diện có nhiều đất diễn. Còn có Ngô Tẫn Trần - diễn viên thực lực đang được Ngu Thắng lăng xê, đóng nam chính.”
Đây quả thực là một thử thách đối với tôi, trước giờ tôi toàn đóng vai chính diện.
《 Cừu Đen Lạc Lối 》 được chuyển thể từ tiểu thuyết mạng nổi tiếng, nội dung vừa cẩu huyết vừa thu hút.
Truyện kể về một cô gái xinh đẹp bị bạo lực học đường, kẻ bắt nạt lại yêu cô ấy, sau đó hai người tổn thương lẫn nhau, dày vò nhau cả đời – Đúng là một câu chuyện “ngược luyến”.
Tôi: 【... Đôi khi đóng phim trong giới giải trí thật sự rất bất lực. 】
Mà vai diễn của tôi lại là “bạn gái tin đồn” của nam chính - kẻ hay đi bạo lực học đường – kiêm chị đại của trường, suốt ngày dẫn người đi bắt nạt nữ chính.
Tuy đất diễn khá nhiều, nhưng lại là vai phản diện thu hút thù hận, sẽ bị khán giả mắng chửi.
Không chỉ vậy, sau khi vào đoàn làm phim, tôi còn thường xuyên NG, bị đạo diễn mắng té tát.
“Tôi không quan tâm cô có hậu thuẫn lớn thế nào, có kim chủ nâng đỡ ra sao, nhưng cô đang diễn cái quái gì vậy?!”
Trên màn hình, tôi chống nạnh, cố tỏ ra hung dữ, nhưng trông chẳng giống kẻ bắt nạt chút nào, ngược lại giống con cá nóc đang phồng má hơn.
“Hay là... quay lại lần nữa?” Tôi nói với vẻ mặt cứng đờ.
Ngô Tẫn Trần nghịch bật lửa trên tay, liếc mắt: “Giác Hạ, rốt cuộc cô muốn làm chúng tôi mất thêm bao nhiêu thời gian nữa?”
Mọi người trong phim trường không ai dám hó hé.
Giờ nghỉ trưa, trợ lý của tôi giành được hai phần cơm hộp đắt nhất, ngồi trong xe bảo mẫu vừa ăn vừa bức xúc:
“Anh ta đang giả vờ giả vịt cái gì vậy?! Tưởng em không biết vai nữ chính ban đầu vốn là của chị sao? Nếu không phải tại chuyện bữa tiệc tối hôm đó, sao bọn họ lại cố tình chọn cho chị một vai phản diện vốn không hợp với chị chứ?! Làm vậy chẳng phải là đang cố tình muốn xem chị mất mặt sao?”
Tôi cau mày nhìn mình trong gương chiếu hậu.
Tôi có gương mặt được fan gọi là “mặt mèo”, đôi mắt hạnh tròn xoe, trán trơn bóng đầy đặn, tuyến hàm dưới vốn nhỏ nhắn xinh xắn nhưng khi lên hình lại bị kéo rộng ra, có một số góc độ trông khá giống mặt Nobita, toát lên vẻ ngây thơ, ngọt ngào.
“Cũng không thể trách người ta được, do chị tự nhận kịch bản mà.” Tôi xoay mặt qua lại, “Hay là chị đi thẩm mỹ? Tối thiểu cũng có thể đi tiêm cho thon gọn mặt...”
Suy cho cùng cũng do diễn xuất của tôi kém.
Tôi chột dạ giả vờ ngủ ở ghế sau, thực tế là đang điên cuồng gõ vào hệ thống:
【 Cứu tôi với! Có năng lực hoặc hành vi nào liên quan đến kẻ bắt nạt để tôi tham khảo một chút không? 】
【 Phạm vi câu hỏi quá rộng, hành vi “bắt nạt” trong xã hội loài người thường không dẫn đến kết quả “giết người”. 】
Tôi nghẹn lời.
Đoàn làm phim này quả thực là đoàn làm phim khó chịu nhất mà tôi từng gặp.
Ngoại trừ công việc cần thiết, không có diễn viên hay nhân viên nào nói chuyện với tôi. Đặc biệt là sau khi đạo diễn và nam chính Ngô Tẫn Trần thể hiện rõ thái độ với tôi, đủ loại châm chọc và chèn ép làm khó dễ ập đến.
Cơm hộp của tôi lúc nào cũng lạnh ngắt, chuyên viên trang điểm cũng thường xếp tôi cuối cùng.