Vào mùa đông, tôi phải ngậm đá viên, diễn cảnh mùa hè.
Thậm chí còn đột ngột cho thêm một cảnh quay dưới nước. Tôi tưởng là công việc bình thường, sau khi mặc đồ bơi xuống nước thì đạo diễn lại bị gọi đi đâu mất.
“Đạo diễn sẽ quay lại ngay, chị chịu khó đợi nhé. Làm diễn viên mà, chút khổ như vậy cũng không chịu được sao?”
Trợ lý trường quay bĩu môi nói.
“Không phải chỉ là nhận được một giải thưởng thôi à, thật sự tưởng mình đã thành Ảnh hậu rồi?”
Ngô Tẫn Trần cao ngạo nhìn xuống tôi, ánh mắt lướt qua bờ vai trắng bệch của tôi.
Nữ chính và những người khác ở đằng xa nói chuyện với âm lượng không nhỏ: “Không phải cô ta dựa vào kim chủ để thượng vị sao? Nghe nói phim trước cô ta còn ngủ với Đạo diễn Bạch đấy...”
“Ừ đúng rồi... Ngủ với Đạo diễn Bạch xong lại ngủ với nam chính, cứ thế mà ngủ lên tận Oscar...”
Tôi lạnh đến mức môi tím tái, run rẩy trợn trắng mắt.
Tệ hơn nữa là, bụng dưới của tôi truyền đến từng cơn đau quặn dữ dội.
Cơn đau quặn khiến thái dương tôi giật liên hồi, dù trong thời tiết lạnh giá như vậy tôi vẫn không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cơ thể tôi đã nhanh chóng mất nhiệt, thậm chí tầm nhìn cũng mờ dần đi.
Ngay khi tôi cố gắng bò lên khỏi làn nước lạnh buốt, đạo diễn lại quay lại.
“Tiếp tục quay.”
Trong đoàn làm phim, lời của đạo diễn là thánh chỉ, không thể cãi.
Tôi cắn chặt môi, im lặng làm theo yêu cầu.
Quay xong một lần, không đạt. Tôi cứ phải lên bờ rồi xuống nước liên tục, cuối cùng cảnh quay này kéo dài tận sáu tiếng đồng hồ!
Khi ý thức hỗn loạn và thống khổ nhất, tôi nghe thấy một giọng nói hờ hững vang lên trong lòng: 【 Rốt cuộc cậu có thể giúp tôi thực hiện một vụ giết người hoàn mỹ không? 】
Hệ thống trước nay vẫn luôn lạnh lùng im lặng một lúc: 【 Có thể. 】
Đợi đến khi quay phim xong lên bờ, tôi bị sốt cao.
Thậm chí hai chân tôi còn không cảm nhận được tri giác gì.
Trợ lý dùng khăn tắm lớn quấn chặt lấy tôi, cô ấy cũng đã nhìn ra đây là đoàn làm phim cố ý làm khó tôi.
Cộng thêm trợ lý trẻ tuổi, mới vừa tốt nghiệp, thiếu kinh nghiệm, chỉ biết đứng một bên không ngừng rơi nước mắt.
“Chị Hạ, thật sự không được thì để em đi xin lỗi bọn họ, không thể để bọn họ ức hiếp chị như vậy mãi được.”
“Không.”
Tôi chậm rãi uống nước ấm trong ly, chỗ lông mi đã kết thành một lớp băng mỏng, miệng run rẩy nói:
“Không thấy... camera đều quay được sao, bọn họ dám trắng trợn làm như vậy, chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên.”
Khó trách trong tin tức showbiz, diễn viên trong đoàn làm phim của Ngô Tẫn Trần luôn được khen là “chuyên nghiệp” và “cống hiến hết mình”.
Nào là không cần diễn viên đóng thế, tự mình nhảy từ độ cao ba mét, vì theo đuổi cảm giác chân thực nên đứng rất gần điểm nổ...
Sau khi những chuyện này bị truyền ra, chẳng lẽ diễn viên lại tự vả mặt mình, nói rằng mình không hề “chuyên nghiệp” mà là bị bắt nạt sao?
“Trước tiên tới bệnh viện đã.”
Tôi cố nặn ra một nụ cười, an ủi cô trợ lý đã bị dọa sợ đến ngây người: “Đừng sợ. Mười một năm qua, không có gì có thể đánh gục tôi.”
…
Nằm trong bệnh viện hai ngày, sau đó tôi cầm một đống thuốc lớn quay trở lại đoàn làm phim.
Có lẽ là sợ làm chậm trễ tiến độ, cuối cùng cả đoàn làm phim cũng bắt đầu dồn toàn lực để quay phim.
Địa điểm ngoại cảnh được chọn là một trường trung học tư thục ở thành phố này - “Trường Quốc tế Dụ Đức”.
Trường trung học này là “trường quý tộc” điển hình, ngay từ khi thành lập đã tuyên bố sẽ sánh ngang với “Trường Eton” của Anh, cung cấp đầy đủ cơ sở vật chất nội trú, hiện nay nổi tiếng với thành tích đầu vào đại học xuất sắc, sự phát triển toàn diện của học sinh và mức học phí trên trời.
Học sinh học ở trường này, gia đình hầu hết đều giàu có hoặc quyền quý.
“Để không ảnh hưởng đến việc học của các em học sinh, chúng tôi chỉ mượn được địa điểm vào chiều Chủ nhật và chiều thứ Hai. Mọi người cần điều chỉnh trạng thái của mình cho tốt, cố gắng quay thành công ngay lần đầu...”
Ngày Chủ nhật quay phim, phân cảnh của tôi không nhiều, mọi người chủ yếu tập trung quay hai cảnh quan trọng trên sân vận động.
Chiều thứ Hai, sau khi học sinh tan học, đoàn làm phim tranh thủ thời gian quay những cảnh ở tòa nhà thí nghiệm.
Tuy nhiên, vì Trường Quốc tế Dụ Đức có 45% học sinh nội trú nên việc các em học sinh vây xem đã cản trở nghiêm trọng tiến độ quay phim.
Sau đó, đoàn làm phim buộc phải giải tán đám đông hai lần mới có thể tiếp tục quay.
Kết quả là tôi mới diễn được hai phút thì lại có tiếng ồn ào vang lên từ dưới lầu, tiếp theo là tiếng còi cảnh sát chói tai.
Tôi nhìn xuống từ cửa sổ, thấy có hai chiếc xe cảnh sát chạy vào trường.
Sau khi các cảnh sát xuống xe, tôi mới phát hiện ra trong đó có một người quen từ vụ án trước đó, đồng thời cũng là fan giả của tôi - Anh cảnh sát Cố Duy Phong.
Vẻ mặt mỗi người bọn họ đều rất nghiêm trọng.
“Xem ra hôm nay chắc chắn không quay phim được nữa rồi... Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Có người trong đoàn làm phim tò mò hỏi.
Đêm đó, khu vực trường học của Trường Quốc tế Dụ Đức bị phong tỏa nghiêm ngặt, ngay cả nhân viên đoàn làm phim cũng không được phép rời đi.
Một tin đồn nhanh chóng lan truyền.
Cảnh sát nhận được báo cáo, có một nữ sinh trong trường mất tích.
…
Tờ rơi tìm người nền đỏ chữ trắng nhanh chóng được lan truyền trên mạng xã hội địa phương.
Vương Đình, học sinh lớp 11/1.
Trong ảnh là một cô bé có khuôn mặt thanh tú, đuôi tóc đuôi ngựa được uốn xoăn theo kiểu hiện đại, khi cười lên, má trái lộ ra lúm đồng tiền duyên dáng.
Sáng nay, tài xế nhà cô bé đã đưa cô bé đến trường lúc 7 giờ 30 phút và nhìn cô bé đi vào tòa nhà giảng dạy.
Tuy nhiên, sau khi buổi tự học buổi tối kết thúc, tài xế đợi ở cổng trường mãi mà không thấy Vương Đình tan học.
Vì ngày thường, Vương Đình là một đứa trẻ rất đúng giờ, tình huống này chưa từng xảy ra bao giờ. Tài xế bèn trình bày sự việc với bảo vệ và xin vào trường tìm kiếm cô bé.
Sau gần một tiếng đồng hồ tìm kiếm mà không có kết quả, tài xế đã gọi điện cho bố mẹ cô bé.
Bố mẹ Vương Đình vội vàng liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của Vương Đình, nhưng lại nhận được một tin tức gây sốc: Vương Đình đã không đến lớp cả ngày hôm nay!
“Hiện tại trường học bị phong tỏa tạm thời, quản lý ký túc xá và các giáo viên của phòng giáo vụ đang tìm kiếm khắp khu ký túc xá, cảnh sát đang tập trung tìm kiếm tòa nhà giảng dạy và các khu vực công cộng khác.”
“Sợ em Vương Đình vì muốn gặp minh tinh nên đã trốn tới khu vực đoàn làm phim, rất mong mọi người chú ý đến việc này, lát nữa sẽ có người đến hỏi thăm tình hình...”
Người phụ trách của nhà trường bận rộn đến mức chân không chạm đất, chạy đến thông báo cho chúng tôi.
“Có phải trẻ lên năm đâu, loại phú nhị đại như bọn họ rất có thể đã chạy đi đâu chơi rồi.” Có nhân viên của đoàn làm phim nhỏ giọng phàn nàn.
Ngô Tẫn Trần cau mày, tỏ vẻ rất đau lòng: “Trẻ con bây giờ thật nổi loạn, không vừa ý là bỏ nhà ra đi. Chẳng hề quan tâm người lớn sẽ lo lắng đến mức nào, chỉ hi vọng là sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Trước mặt mọi người, anh ta đúng là một kẻ đạo đức giả.
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy trong lòng rất bực bội, nên đã đi lang thang ở hành lang bên ngoài phòng thí nghiệm để tìm kiếm.
Tuy nhiên, tòa nhà thí nghiệm đã được dọn sạch, không có bóng dáng một học sinh nào.
Mãi đến tận đêm khuya, tôi mới thấy Cố Duy Phong đi tới hành lang.
Có vẻ như anh ta đã làm việc rất lâu, trong mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.