Thấy tôi, anh ta nở một nụ cười: “Thật trùng hợp, không ngờ cô cũng đang quay phim ở ngôi trường này.”
Anh ta lục lọi trong túi một lúc, lấy ra một gói kẹo dẻo vị cola rồi ném cho tôi: “Bên đoàn làm phim có gì bất thường không? Cô có suy nghĩ gì về vụ mất tích của nữ sinh này?”
“Tôi còn đang giảm cân đây!” Tôi rưng rưng nước mắt từ chối “lòng tốt” của anh ta rồi ngáp dài một cái: “Tôi chẳng biết tin tức gì, chỉ toàn lục lọi linh tinh trên điện thoại.”
“Hơn nữa, khắp trường đều có camera, tới phòng giám sát kiểm tra là được mà?”
“Vấn đề nằm ở chỗ này. Cô cũng biết trường này là trường tư thục, nói trắng ra là toàn một lũ con nhà giàu hư hỏng. Có học sinh đã phá hỏng rất nhiều camera, thứ Sáu tuần trước trường đã cho kiểm tra và sửa chữa toàn bộ, nhưng đến giờ vẫn chưa sửa xong.”
Sau khi trò chuyện xã giao vài câu, có cấp dưới và nhân viên bảo vệ của nhà trường đến báo cáo tình hình.
Họ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Vương Đình trong tòa nhà thí nghiệm.
Sau khi họ rời đi, ánh mắt của đám người trong đoàn làm phim nhìn tôi đều trở nên khác hẳn.
Nữ diễn viên chính cẩn thận đến gần tôi: “... Chị Giác Hạ, chị, chị quen biết cảnh sát Cố ư?”
Sắc mặt Ngô Tẫn Trần tối sầm lại, cười gượng gạo: “Giác Hạ, cô có mối quan hệ như vậy sao không nói cho chúng tôi biết?”
“... À đúng rồi, tôi quen biết tất cả bọn họ.”
Kịch bản này hình như tôi đã thấy ở đâu rồi thì phải?
“Chị Giác Hạ, chị có quen biết ai bên bộ phận điều tra kinh tế không? Sao sổ sách của studio em bị kiểm tra lâu vậy...”
Chỉ trong vòng nửa tiếng.
Mạng xã hội đã bùng nổ.
Không biết là ai lại đi tung tin tôi là cảnh sát chìm đã nằm vùng trong giới giải trí suốt mười năm.
# Nóng! Phòng làm việc của ngôi sao xxx bị điều tra về việc hợp đồng âm dương! #
# Nam tài tử đỉnh lưu hàng đầu vì cơ chế điều chỉnh giá VAM mà thao túng thị trường chứng khoán, nhiễu loạn trật tự kinh tế #
# Nữ minh tinh trốn thuế tự thú ngay trong đêm #
Trong phút chốc, các studio lớn nhỏ trong giới giải trí đều lo sốt vó, các công ty giải trí phải tăng ca để kiểm tra lại hợp đồng.
Các fan hâm mộ trung thành của tôi, cũng là những người luôn ở dưới đáy chuỗi thức ăn, cuối cùng cũng được ngẩng cao đầu trên mạng:
【 Chị! Bọn em đã hiểu lầm chị rồi! Hóa ra chị diễn xuất kém là có lý do! 】
【 Cảnh sát nằm vùng mười năm, trở về lại là gương mặt mới của giải Cây Chổi Vàng! 】
【...】
Tôi: 【 Tôi thật sự muốn giết chết tất cả các người!! 】
…
Hoạt động tìm kiếm kéo dài vài ngày nhưng không thu được kết quả gì.
Cố Duy Phong thì ngược lại, ngày nào cũng hăng hái chạy đến đoàn làm phim, mỹ danh là “fan hâm mộ đến thăm”.
Nhưng fan của người khác thì tặng hoa tặng quà cho đoàn làm phim, còn anh ta thì ngày nào cũng đến tìm tôi như đặc vụ đến trao đổi thông tin, cứ lôi tôi lên sân thượng vắng vẻ rồi diễn như phim vô gian đạo (1).
(1) Vô gian đạo là hình sự, trinh thám của Hồng Kông, đề tài gián điệp, cảnh sát nằm vùng.
“Cô bị sao vậy?” Anh ta nhìn tôi với ánh mắt dò xét: “Hình như trạng thái của cô không được tốt như ở đoàn phim trước.”
Tôi nhận thấy được sự sắc bén trong ánh mắt anh ta.
Anh ta không bị ảnh hưởng bởi cái nhà máy sản xuất ngôi sao khổng lồ này, có thể nhìn thấu bản chất của những người nổi tiếng chỉ được cái mã ngoài hào nhoáng như chúng tôi.
“Chỉ là một chút rắc rối nhỏ thôi.” Tôi né tránh ánh mắt của anh ta, uống một hớp cà phê Americano đá: “Lần này anh đến tìm tôi vẫn là vì vụ mất tích của cô bé đó sao?”
“Đúng vậy. Theo quy định, trẻ em mất tích trên 48 tiếng đồng hồ là có thể lập án, nhưng cô bé đó vừa tròn 15 tuổi. Hơn nữa nguyên nhân mất tích chưa rõ ràng, phải mất tích trên 3 tháng mới có thể lập án. Không lập án thì không thể điều động nhân lực để điều tra trên diện rộng...”
Cố Duy Phong đột nhiên đổi giọng, nhướng mày nói, “Còn có một sự trùng hợp nữa. Khi tôi điều tra các mối quan hệ của Vương Đình, tôi phát hiện ra cô quen biết bố cô bé, ông Vương - chủ tịch tập đoàn giải trí Ngu Thắng, đồng thời cũng là nhà sản xuất bộ phim mới của cô.”
“Cô có nghĩ rằng có thể là do bố cô bé đã đắc tội với ai đó không?”
Tôi thầm nghĩ, người mà bố cô bé đắc tội đúng là nhiều lắm.
Nhưng ngoài mặt tôi vẫn giả vờ “ngạc nhiên”: “Không thể nào?! Mâu thuẫn của người lớn sao lại liên lụy đến trẻ con chứ?”
“Phải không...” Anh ta lạnh lùng đeo kính râm lên, “Vậy thì hai ngày nữa đến hỗ trợ cảnh sát điều tra đi, năm nay chúng tôi sẽ trao tặng danh hiệu Đại sứ Truyền thông của Sở Công an thành phố cho cô.”
Ba ngày sau, kỳ nghỉ đông của tất cả học sinh tiểu học và trung học cơ sở toàn thành phố chính thức bắt đầu.
Tối hôm đó, tôi và Cố Duy Phong đứng ngoài bức tường của Trường Quốc tế Dụ Đức, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Nếu anh nói trước là 'hỗ trợ' kiểu này...” Tôi nghiến răng, len lén nhìn xung quanh rồi cởi đôi giày cao gót ra ném về phía anh ta.
Cố Duy Phong nói với giọng đáng thương: “Tôi mà nói trước liệu cô có đến không? Hơn nữa cô ăn mặc như thế này không lạnh sao?”
“... Chịu lạnh là kỹ năng mà nữ minh tinh bắt buộc phải có.” Tôi túm váy lên, đặt một chân lên viên gạch lỏng lẻo trên tường.
Cố Duy Phong đang ở đứng trên tường thuận thế kéo tôi lên. Thấy tôi đã trèo qua, anh ta mới lặng lẽ nhảy xuống bụi cây.
Tôi nhìn xuống độ cao chừng hơn hai mét, tự an ủi bản thân: “Cứ coi như đang tập treo dây cáp đi...”
Nhớ lại động tác lúc anh ta nhảy xuống, tôi nhắm mắt lại, lăn vào bụi cây.
“Ui da...”
Cơn đau mà tôi dự đoán đã không xuất hiện.
“Cô đè lên tôi rồi, đương nhiên là không đau!”
Một giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên từ bên dưới.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, ném cả hai chiếc giày cao gót cho anh ta xách. Mãi tới lúc này tôi mới nhận ra chúng tôi đang ở gần tòa nhà văn phòng.
“Cảnh sát Cố, chẳng phải cảnh sát đã lục soát hết trong trường rồi sao? Có khi Vương Đình đã chạy ra ngoài rồi cũng nên.”
“Tôi đã kiểm tra camera giám sát trên tất cả các con đường gần trường, nhưng không hề thấy Vương Đình đi ra ngoài. Tài xế nhà cô bé khẳng định chắc chắn rằng sáng hôm đó ông ta đã tận mắt nhìn thấy cô bé đi vào trường, đến tận chỗ bức tượng Khổng Tử.”
Nói cách khác, Cố Duy Phong cho rằng Vương Đình chắc chắn vẫn còn ở trong trường.
Nhưng... đã mười ngày trôi qua kể từ ngày cô bé mất tích.
Nếu Vương Đình còn sống, gần như không thể không bị phát hiện, hơn nữa cô bé có lý do gì để tiếp tục trốn ở một nơi nào đó trong khi cảnh sát đang tìm kiếm cô bé chứ?
Tôi nhìn bóng lưng của Cố Duy Phong, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Mục đích thực sự của anh ta tối nay là tới tìm xác chết.
“Vậy thì, trước tiên chúng ta tìm ở tòa nhà văn phòng gần đây nhất đi...”
Trước mắt chúng tôi là một tòa nhà sáu tầng được thiết kế độc đáo, bao gồm văn phòng giáo viên, phòng họp, phòng giáo vụ, v.v… Điểm đặc biệt duy nhất là tầng sáu là ký túc xá của giáo viên trực ban.
Chỉ riêng tòa nhà này, nếu cẩn thận kiểm tra từng phòng một, hai người chúng tôi có tìm đến sáng cũng không tìm xong.
Để tránh bị phát hiện, Cố Duy Phong thậm chí còn không bật đèn pin, tôi lần mò trong bóng tối đi theo sau anh ta.
Tôi thuận miệng hỏi hệ thống âm phủ trong đầu: 【 Cậu có năng lực nào có thể quét trực tiếp để tìm người chết không? 】
【 Có. Nhưng cô vẫn chưa mở khóa, cần đủ điểm tích lũy để đổi. 】
Lúc này tôi mới nhận ra rằng, không biết từ lúc nào, bên dưới đã xuất hiện một thứ rất phổ biến trong các tiểu thuyết hệ thống: Thương thành.
Tuy nhiên, sau khi nhấp vào, tôi thấy phong cách bên trong rất kỳ lạ... Là cái kiểu mà trẻ vị thành niên bị cấm xem.