Hầu hết các hình ảnh sản phẩm đều bị làm mờ.
Tôi: 【...】
Chức năng “Máy quét xác chết” cần 10.000 điểm tích lũy mới có thể mở khóa.
Mùa đông sắp đến, mặc dù tôi đang đi một đôi tất mỏng, nhưng vẫn cảm nhận được hơi lạnh truyền tới từ trên mặt đất.
Trong lúc bất tri bất giác, chúng tôi đã lên đến tầng ba lúc nào không hay.
Cả hai chúng tôi đều cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động khi di chuyển.
“Xác suất cô bé ở trong tòa nhà này rất thấp, trước đó chúng tôi thậm chí còn chui xuống gầm giường ở ký túc xá của giáo viên để tìm kiếm rồi.” Cố Duy Phong nói nhỏ.
“Ừm. Tôi chỉ cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, Vương Đình cả ngày không đến lớp, vậy mà giáo viên chủ nhiệm của cô ấy lại không liên lạc ngay với phụ huynh?”
Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã lẻn đến văn phòng của giáo viên, Cố Duy Phong vừa cắn đèn pin vừa nhanh chóng tìm kiếm tài liệu, vì vậy mà giọng nói không được rõ ràng: “Ưm ưm... cô ấy... a... hô hô...”
Tôi thì dùng điện thoại chụp lại bảng thành tích trên tường cùng với danh sách học sinh lớp 11/1...
“Thành tích của Vương Đình cũng khá bình thường, chỉ xếp hạng trung bình khá trong toàn khối.”
Nhưng trong bức ảnh chụp chung của các học sinh vào ngày hội thể thao, cô ấy lại đứng ở vị trí lớp trưởng.
Tôi đọc lướt qua bài tập làm văn hàng tuần mà bọn họ nộp vào tuần trước, tìm thấy bài của Vương Đình:
【 Tôi cảm thấy vô cùng hưởng thụ với cuộc sống học tập năm nay, trút bỏ sự non nớt của thời trung học cơ sở, chào đón trò chơi cuộc đời mới mẻ hơn...】
Cố Duy Phong bực bội gãi gãi tóc, lấy đèn pin xuống:
“Mặc dù thành tích của cô ấy không tốt, nhưng lại rất được mọi người yêu quý. Theo lời cô Cao - giáo viên chủ nhiệm, cô ấy luôn là một đứa trẻ nhiệt tình, sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Hôm đó cô ấy không đến lớp, ban đầu cô chủ nhiệm cũng chỉ nghĩ rằng cô ấy đi làm việc vặt giúp các giáo viên khác.”
Tôi kéo ngăn kéo ra, nhìn thấy một cuốn “Sổ ghi chép kỷ luật” bìa đen.
“Thật ra cán bộ lớp đôi khi cũng rất khó xử. Giáo viên mong muốn cán bộ lớp có thể hỗ trợ quản lý lớp học, những giữa các bạn học với nhau lại có giao tình riêng. Rốt cuộc cô bé người được mọi người yêu quý thật, hay... đó chỉ là suy nghĩ chủ quan từ góc nhìn của giáo viên, còn chưa biết được.”
Mở cuốn “Sổ ghi chép kỷ luật” ra, tôi phát hiện bên trong ghi chép chi chít đủ loại hành vi vi phạm kỷ luật của các bạn học lớp 11/1.
Trong đó cái tên xuất hiện với tần suất cao nhất là một nữ sinh tên Ngụy Lâm Lâm.
Nhưng sau khi lật đến tháng 4 thì không còn ghi chép nào về cái tên này nữa, mà thay vào đó là một người tên Hoàng Lệ.
“Thời học sinh chắc hẳn không ai thích kiểu người hay mách lẻo này. Chẳng lẽ cô ấy là người cực kỳ căm ghét cái ác?”
Cố Duy Phong cau mày lắc đầu: “Ở trường này, cho dù học sinh có đánh nhau trốn học giáo viên cũng chẳng buồn quản. Gia đình bọn họ có thể dùng tiền để dàn xếp, sao có thể để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này?”
Có điều, cứ việc tôi còn chưa nhìn thấy người, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ác ý rất mãnh liệt còn sót lại trên cuốn “Sổ ghi chép kỷ luật” này.
…
Sau khi tìm xong tất cả tài liệu liên quan đến Vương Đình, chúng tôi lại lục tìm mấy tầng còn lại.
Không có thu hoạch gì khác.
Căn tin cũng đã kiểm tra kỹ càng, không còn chỗ nào có thể tìm kiếm nữa.
“Muốn vào ký túc xá học sinh không? Bị khóa lại hết rồi.” Cố Duy Phong đứng trước cửa ký túc xá nữ, vẻ mặt đắn đo:
“Quản lý ký túc xá cũng đã kiểm tra rồi, hơn nữa Vương Đình là học sinh ngoại trú.”
“Hiện tại không còn học sinh nào ở lại ký túc, chắc hẳn nhà vệ sinh sẽ không bị khóa đâu nhỉ?”
Tôi gãi đầu, quyết định sử dụng chiêu số đã được kiểm nghiệm nhiều lần: “Dù sao chúng ta cũng đã đến rồi.”
Ký túc xá nữ được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên không ít bảng số phòng ký túc xá còn có dán hình dán dễ thương, hoặc là những câu đối hài hước.
Đi lâu trong hành lang dài hun hút, rất dễ nảy sinh cảm giác mơ hồ, cứ như thể bản thân đang đi trên một con đường sâu thẳm, chật hẹp, không thể quay đầu.
Nếu Vương Đình đã chết thật, vậy chắc chắn hung thủ phải là người cực kỳ quen thuộc và hiểu rõ tình hình bên trong trường học.
Mà trong cuộc sống tập thể như thế này, có lẽ mỗi người đều đã từng lướt qua hung thủ.
Sột soạt...
Cửa các phòng ký túc xá đều được khóa từ bên ngoài bằng một ổ khóa sắt nhỏ, nhưng ở giữa cửa có một ô cửa sổ kính hình vuông, có thể nhìn thấy tình hình bên trong từ bên ngoài.
Điều kiện ở đây không tệ, mỗi phòng chỉ ở 4 học sinh, thậm chí còn có phòng đôi.
Phòng vệ sinh và phòng tắm công cộng nằm ở cuối hành lang hai bên.
“Anh nhìn cửa sổ bên trái, tôi nhìn bên phải, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Mỗi khi đi tới ô cửa sổ nhỏ nào, tôi cũng nhìn vào bên trong để kiểm tra.
Rèm cửa đủ màu sắc, poster ngôi sao treo lủng lẳng, thú nhồi bông dựa vào góc tường...
Sột soạt...
Tôi không kìm được mà liếc mắt nhìn ra phía sau.
Nếu là ngày thường, chắc chắn tôi sẽ không để ý đến âm thanh đó.
Nói chính xác thì, nó hơi giống tiếng gió thổi lá cây, hoặc là tiếng cửa sổ nào đó không đóng kín.
Sột soạt...
Cũng hơi giống tiếng vật gì đó rất nhẹ, rất chậm, ma sát với mặt đất khi di chuyển.
Cố Duy Phong cũng đã nhận ra, là một người đàn ông cao 1m85 nhưng phản ứng của anh ta cũng không khá hơn tôi là bao, anh ta nắm chặt lấy cánh tay tôi, áp sát vào bên phải tôi:
“Chị Giác Hạ, nếu em, em mà xảy ra chuyện gì, tiền trợ cấp của em chị nhớ lấy một nửa đưa cho bố mẹ, một nửa còn lại cho chị, coi như là tiền em donate cho chị... Để chị khỏi cằn nhằn em là fan giả.”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Đừng nói linh tinh, chúng ta đều là những chiến binh theo chủ nghĩa duy vật kiên định, trên thế giới này vốn không có ma!”
“Đúng vậy, hơn nữa em còn là quán quân giải cách đấu đây.” Cố Duy Phong cố gắng lấy dũng khí, nói với vẻ chính trực: “Cho dù Sadako có đến em cũng không sợ.”
Tôi run run một chút: “Chủ yếu là tôi sợ đòn tấn công vật lý ở thế giới thực không có tác dụng với nó...”
Trong lúc nói, ánh mắt tôi lại lướt qua một ô cửa sổ kính trên một cánh cửa…
Và thấy được một đôi mắt xa lạ trong bóng tối!
Giây phút đó, tôi lùi mạnh về sau một bước, tiếng thét chói tai bị kẹt cứng trong cổ họng.
Cố Duy Phong lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vác tôi lên vai, chuẩn bị chạy nước rút 100 mét.
“Chờ đã, chờ đã!” Tôi vùng vẫy, “Anh nhìn lại lần nữa xem!”
Anh ta run rẩy nhìn về phía cửa sổ đó.
Lần này chúng tôi mới nhìn rõ, ở đó có dán một bức ảnh.
Nói đúng hơn là một bức ảnh xấu xí.
Cô gái trong ảnh tạo dáng rất buồn cười, ngũ quan cũng đang cố gắng vặn vẹo hết mức có thể, dường như đang cố gắng làm mặt quỷ.
Bên cạnh còn có một trái tim to tướng được vẽ bằng bút dạ quang, phía dưới có một dòng chữ nhỏ: 【 Lâm Lâm, sinh nhật vui vẻ nha ~】
Tôi đang định chụp ảnh thì lại nghe thấy âm thanh kia.
Sột soạt...
Lần này, nó rất gần chúng tôi.
Không cần tôi nhắc nhở, Cố Duy Phong trực tiếp vác tôi chạy thẳng xuống cầu thang bên cạnh.
Có lẽ vì anh ta thường xuyên tập luyện mang vác nặng nên chạy rất vững vàng, âm thanh phía sau đã rất rõ ràng, đó chính là tiếng bước chân!
“Đứng lại! Là ai! Lén lút làm gì đó...”
Ai cũng biết, khi người ta nghe thấy tiếng “đứng lại” chắc chắn sẽ không bao giờ dừng lại.
Cố Duy Phong - “chiến mã” của tôi gộp ba bước thành hai bước vội xuống cầu thang, nhanh chóng quay trở lại tầng một.
“Các người đừng chạy, tôi đã báo cho tất cả bảo vệ rồi, các người có chạy cũng không thoát đâu ——”