Hệ Thống Ép Tôi Phải Giếc Người - 25

Chương 25:

 

Hóa ra người tạo ra tiếng động vừa rồi là bác bảo vệ của trường, có lẽ bác ấy lo lắng chúng tôi hai người, sợ không thể khống chế chúng tôi được nên mới lặng lẽ vừa liên lạc với đồng nghiệp vừa đi theo chúng tôi!

 

Nếu bị bắt, ngày mai hai chúng ta sẽ lên hot search mất. Tiêu đề bài đăng tôi cũng nghĩ sẵn cho rồi: Tiểu hoa đỉnh lưu hẹn hò lúc nửa đêm, muốn ôn lại kỷ niệm ngây ngô thời học trò ở trường học bị bắt tại trận . Tôi thì không sao, nhưng cô không khéo sẽ bị lột sạch lớp da trên người...”

 

Cố Duy Phong chạy nhanh như gió.

 

Vì không dám đi đường lớn, sau khi ra khỏi ký túc xá nữ chúng tôi cũng không cách nào đi từ chính diện tòa nhà dạy học, chỉ có thể đi con đường nhỏ phía sau tòa nhà.

 

Con đường này nói là đường, nhưng thực ra chỉ là một khoảng đất hoang rất hẹp giữa tòa nhà và tường rào.

 

Ánh đèn pin chiếu từ phía sau đến làm tôi không mở mắt ra được.

 

Cố Duy Phong tiện tay ném đôi giày cao gót của tôi vào góc tường, sau đó cắn răng chạy vào ký túc xá nam.

 

Sau đó anh ta cũng không chạy lung tung nữa, mà quyết đoán trốn vào một buồng vệ sinh ở tầng hai.

 

Sau một loạt hành động như vậyanh ta cũng chỉ thở hổn hển một chút.

 

Anh, tên khốn anh...” Tôi vịn vào cái eo già của mình, mất một lúc lâu mới có thể làm cho trái tim đang đập thình thịch của mình bình tĩnh trở lại.

 

“Suỵt.”

 

nhà vệ sinh phía trong cùng có một cửa sổ thông gió khá cao, Cố Duy Phong cẩn thận nâng tôi lên một chút, để tôi quan sát tình hình bên ngoài.

 

Có ba bảo vệ đang xem xét đôi giày cao gót bị ném dưới tường rào.

 

Lúc này là ban đêm, khoảng cách lại hơi xa, chắc chắn bọn họ cũng không nhìn rõ chúng tôi đã trèo tường bỏ chạy hay chưa.

 

“Chúng ta phải nhanh lên, không chừng họ sẽ kiểm tra toàn trường.”

 

Ký túc xá nam thì ít đồ trang trí hơn ký túc xá nữ rất nhiều.

 

“Vương Đình là học sinh ngoại trú, lại là nữ sinh, trong cuộc sống hàng ngày chắc hẳn sẽ không xuất hiện ở đây.”

 

Lần này chúng tôi không kiểm tra những ô cửa sổ đó nữa, mà gần như chỉ vội vàng kiểm tra không gian chung.

 

Sau khi kiểm tra xong 5 tầng, ngoài những đôi tất bẩn mà đám nam sinh vứt lung tung ra thì không phát hiện thêm gì khác.

 

“Nam sinh ở ký túc xá ít hơn nữ sinh, nên tầng 6 chắc là không có học sinh ở.” Cố Duy Phong hiểu rất rõ tình hình cơ bản của trường học.

 

“Ừm...” Bận rộn cả đêm, nghĩ đến sáng mai còn phải dậy sớm quay phim, “bình hoa di động” nổi tiếng là tôi đây chỉ cảm thấy hơi tuyệt vọng.

 

Có bình hoa nào mệt mỏi như tôi không?!

 

“Vẫn nên lên xem thử đi.” Không biết là vì tôi đã lạnh đến mức tê cóng hay nguyên nhân gì, mà tôi cứ run cầm cập.

 

Tầng 6 không có người ở, vì vậy cửa các phòng ký túc xá đều mở toang, giống như những cái miệng khổng lồ đến từ vực sâu thăm thẳm.

 

Tôi xem đồng hồ, đã gần 5 giờ sáng nhưng trời vẫn chưa sáng.

 

Chỉ hơn hai tiếng nữa là đến giờ Vương Đình vào trường hôm đó, mùa đông ở đây chỉ là một luồng sáng trắng xám xịt không xuyên thủng nổi màn sương.

 

Những hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng trong không khí.

 

Ting.

 

Hệ thống đã im ắng cả đêm bỗng vang lên.

 

 

Nhà vệ sinh phía bên trái tầng 6 vì lâu ngày không sử dụng nên trên cửa có treo một ổ khóa đã hoen gỉ.

 

Nhưng sau khi Cố Duy Phong loay hoay một lúc đã phát hiện, cái ổ khóa này chỉ được trưng cho đẹp.

 

Anh ta nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ọp ẹp ra, đập vào mắt chúng tôi là hai cẳng chân đã cứng đờ từ lâu thò ra từ bậc thang trong buồng vệ sinh.

 

Mùa đông nhiệt độ không khí khá thấp nên thi thể chưa bị phân hủy quá nặng.

 

Ting! Đã lưu ảnh chụp thi thể mới.

 

Ting! Đã lưu vụ án mới Vụ án nữ sinh trường Dụ Đức vào cơ sở dữ liệu, nhận tích phân khổng lồ...

 

Chương 26:

 

Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy người chết.

 

Để bảo vệ hiện trường, chúng tôi không đi vào trong. Tuy nhiên, tôi nhìn sơ qua thì thấy nhà vệ sinh này rất bẩn, chắc là đã lâu không có ai dọn dẹp, bên trong rác rưởi chất đống.

 

Mà trong một môi trường như vậy, chúng tôi lại thấy bên cạnh thi thể có áo khoác đồng phục, áo len, khăn quàng cổ, tất và các loại quần áo khác được gấp gọn gàng, ngay cả sách giáo khoa cũng được xếp theo thứ tự kích thước, trông rất nổi bật.

 

Tôi cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn trong dạ dày.

 

“Tôi sẽ gọi cảnh sát đến, chúng ta rời khỏi trường học trước đã.”

 

Chúng tôi không dám chần chừ thêm nữa, sau khi xuống lầu cũng không thấy các bảo vệ khác, liền nhanh chóng trèo qua tường rào.

 

“Tìm thấy thi thể rồi thì chắc chắn sẽ phải điều tra.” Sau một đêm, Cố Duy Phong râu ria xồm xoàm, nhưng đôi mắt lại sáng rực lạ thường.

 

Anh ta ném áo khoác cho tôi: “Trời sắp sáng rồi. mặc tạm cái áo này trước đi, trong túi có chìa khóa xe của tôi, xe đậu ở góc đường bên kia. Trên xe có giày đế mềm, đi tạm...”

 

“Được, nhưng còn đôi giày cao gót đã bị ném đi của tôi thì sao?”

 

Tôi sẽ giấu đi giúp cô.”

 

Tôi gật đầu: “Vậy chúc mọi người sớm ngày phá án.”

 

Chắc chắn.”

 

Tôi đi được vài bước thì bỗng nghe thấy anh ta gọi tôi lại.

 

“Giác Hạ, nếu có một ngày chán ghét chốn showbiz này, muốn chạy trốn cũng không sao đâu.”

 

Tôi vẫy tay về phía sau nhưng cũng không quay đầu lại.

 

 

Quá trình quay phim Con Cừu Đen Lạc Lối ngày càng không suôn sẻ.

 

Kịch bản lại bị sửa đổi rất nhiều lần, thậm chí mức độ ác cảm của biên kịch với đạo diễn đã lên đến 300%.

 

Mỗi lần tôi đi ngang qua phòng biên kịch đều phải rón rén.

 

Đoàn làm phim có dấu hiệu mất kiểm soát.

 

“Lâu lắm rồi không thấy Vương tổng, khoản kinh phí bổ sung của đoàn làm phim chúng ta vẫn chưa được giải ngân ư?”

 

“Gọi điện thoại ông ấy cũng không nghe máy, đúng là...”

 

Nghe phó đạo diễn lẩm bẩm, tôi chăm chú xem một đoạn phim sắp quay.

 

Đoạn phim này là một cảnh bắt nạt học đường rất thực tế, tôi - vai phản diện độc ác - sẽ lôi nữ chính vào nhà vệ sinh, sỉ nhục cô ấy trước mặt mọi người.

 

Trong những lần diễn thử trước, tôi đều cố gắng thể hiện sự hung dữ của nhân vật này, túm tóc nữ chính lôi vào nhà vệ sinh.

 

Nhưng lần này, trước mắt tôi cứ hiện lên những hình ảnh chớp nhoáng của đêm hôm đó.

 

Xem ảnh chụp tư liệu của vụ án nữ sinh trường Dụ Đức.

 

Cuốn “Sổ ghi chép kỷ luật” bìa đen.

 

Bức ảnh sinh nhật xấu xí.

 

Quần áo được xếp gọn gàng.

 

Giọng nói máy móc đều đều của hệ thống vang lên: Có muốn chuyển sang góc nhìn của hung thủ không?

 

Cái này... Tôi do dự, Hung thủ sẽ là kẻ bắt nạt sao? Cố ý hẹn cô ấy lên tầng sáu của khu ký túc xá nam? Nhưng cô ấy là lớp trưởng rất được các giáo viên tin tưởng, gia cảnh cũng giàu có, lại dễ bắt nạt như vậy sao? Tôi luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

 

Hệ thống thấy tôi không trực tiếp chuyển góc nhìn, liền dứt khoát không để ý đến tôi nữa.

 

Hiển nhiên, nó không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài việc giết người và quá trình gây án.

 

Có khả năng nào, kẻ bắt nạt này không tự tin lắm về hành vi của mình không?

 

“Giác Hạ, đến lượt cậu rồi!”

 

Tôi gấp kịch bản lại, hít một hơi thật sâu.

 

Khi đứng trước máy quay một lần nữa, tôi không lập tức hóa thân thành kẻ xấu.

 

Tôi giả định rằng trước mắt là một trò chơi hoành tráng và sôi động, tôi không phải là kẻ bắt nạt mà là một “người lập kế hoạch”.

 

Khi đồng bọn bên cạnh ấn nữ chính quỳ xuống đất, tôi thậm chí còn không muốn nhúng tay vào việc này. Mặt ngoài trông tôi có vẻ rã rời chán chường, nhưng thực tế từ sâu bên trong lại đang phấn khích vô cùng.

 

“Chính là mày dụ dỗ bạn trai tao? Ha, mấy con ả như mày tao gặp nhiều rồi, nhưng không ai trong số bọn họ thú vị bằng mày.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo