Tôi im lặng, không nói gì nữa.
"Để tớ nói thật nhé, đây là trường mẹ tớ muốn tớ thi vào. Với thành tích của tớ, ngay cả thi đại học Tứ Xuyên còn khó, cậu đừng cười tớ nữa."
Tôi cắn răng, cuối cùng vẫn nói với Văn Tu.
"..." Cậu ấy im lặng ở đầu dây bên kia, "Vậy cậu muốn thi trường nào?"
"Tớ không biết." Tôi nói thật lòng.
Mọi thứ đều do mẹ tôi sắp xếp, tôi không có phương hướng, tôi rất m.ô.n.g lung.
Ngay cả ngành học ở đại học cũng là mẹ tôi chọn.
Bà ấy quá tự tin về tôi, bắt tôi phải cố gắng vào các trường 985, 211. Kết quả, với điểm số 550 của tôi, không đủ để vào một trường loại một, nguyện vọng 1 và 2 đều trượt. Cuối cùng, tôi đến học nguyện vọng 3 mà tôi đã tùy tiện điền bừa.
"Thật ra, vấn đề này không cần vội, cậu mới năm hai thôi, cứ từ từ suy nghĩ." Giọng Văn Tu nhẹ nhàng.
Tôi có lẽ đã tưởng tượng ra điều gì đó, tôi lại cảm thấy giọng Văn Tu dường như rất dịu dàng.
Thực ra, giọng cậu ấy lúc nào cũng vậy, vừa lạnh lùng, vừa dịu dàng.
Chỉ có điều, cậu ấy rất ít khi nói chuyện với tôi.
"Viên Viên, cậu đang gọi điện với ai đấy? Cố Tri Hành à?" Phía sau bỗng dưng bị bạn cùng phòng vỗ một cái.
Tôi giật b.ắ.n mình, vội vàng hạ giọng phủ nhận: "Không phải."
"Cậu có bạn trai mới rồi à? Nhanh thế? Cố Tri Hành mà biết chắc tức ch.ết!" Bạn cùng phòng tôi hét lên khiến tôi thật sự cạn lời.
Tôi còn đang nói chuyện điện thoại đây mà...
"Cậu đừng nói lung tung." Tôi trách bạn cùng phòng một câu, liền chạy ra ban công để tiếp tục cuộc gọi.
Đầu dây bên kia, Văn Tu vẫn giữ im lặng.
Xấu hổ quá đi.
Cậu ấy thì tính là bạn trai mới của tôi gì chứ, chắc chắn Văn Tu đang nghĩ chúng tôi thật nông cạn cho xem.
"Lớp trưởng, cậu không nghe thấy gì đúng không?" Tôi thử hỏi.
"Ừ, nghe thấy hết rồi." Văn Tu bình thản đáp.
"Nghe thấy gì cơ?" Tôi bắt đầu đau đầu.
"Nói tớ là bạn trai mới của cậu..."
"Không phải..." Tôi vội vàng cắt ngang, ngượng ngùng, "Họ nói bừa thôi, cậu đừng để ý."
"Ồ." Nghe giọng cậu ấy có vẻ không giận?
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Nói đến đâu rồi nhỉ?" Bị bạn cùng phòng làm gián đoạn, tôi quên mất mình đang nói gì.
"Cậu nói cậu năm hai đã chuẩn bị thi nghiên cứu sinh." Văn Tu kiên nhẫn nhắc lại .
"À, cái đó... tớ không vội, mẹ tớ mới vội."
Mẹ tôi ước gì tôi bắt đầu đếm ngược thi nghiên cứu sinh ngay bây giờ luôn.
Nhưng mà...
Văn Tu là gì của tôi chứ, sao tôi lại tâm sự với cậu ấy.
"Vậy mẹ cậu thú vị đấy."
"Thú vị?" Cách nói của cậu ấy làm tôi khó hiểu.
"Mẹ tớ ngày nào cũng bảo tớ đừng học nữa, mẹ cậu lại muốn cậu học, nên tớ thấy... sự khác biệt này thật thú vị."
Đúng vậy, giọng điệu của Văn Tu thoải mái đến mức tôi không nghi ngờ gì cả.
Trong một khoảnh khắc, tôi lại thấy thương hại cậu ấy.
"À, cậu học giỏi như vậy, sao mẹ cậu lại không muốn cậu học?"
"Mẹ tớ muốn..." Văn Tu ngừng một chút, "Thôi, không tiện nói."
"À." Cậu ấy không muốn nói, tôi cũng không tiện hỏi thêm, nhưng tôi thật sự rất tò mò.
Mẹ của học bá Thanh Hoa lại không muốn con mình học sao?
"Nếu không, cậu kể cho tớ nghe đi, nếu cậu không nói, tớ tò mò không ngủ trưa được luôn ấy."
Phì cười...
Cậu ấy ở đầu dây bên kia không nhịn được bật cười.
Cười cái gì chứ?
Tôi thấy bực bội.
"Cậu thực sự muốn biết?" Văn Tu cười hỏi.
"Ừ."
"... " Cậu ấy khẽ ho một tiếng, hạ giọng nói, "Mẹ tớ muốn tớ sớm kết hôn, rồi bế cháu."
Tôi!!!!
Không khí ch.ết lặng.
Tôi đúng là tự chuốc họa vào thân, tại sao lại gắng hỏi làm gì?
Mặt tôi đỏ bừng lên ngay lập tức.
Thật may mắn , đây chỉ là gọi điện thoại, Văn Tu không thể nhìn thấy. Nếu là cuộc gọi video, tôi đã muốn ch.ết ngay tại chỗ.
"Cậu sợ rồi?" Có lẽ vì tôi im lặng quá lâu, cậu ấy lại hỏi.
"Không, làm gì có, làm sao tớ sợ cơ chứ!" Tôi phủ nhận liền ba lần.
Thế mà cậu ấy ở bên kia lại khẽ cười.
Tiếng cười cũng dễ nghe như vậy.
Không đúng, cậu ấy vẫn đang cười, là đang cười tôi!
Nhận ra điều này, tôi muốn phản công.
"Vậy cậu với cái người tên Trần Viên Viên kia sinh một đứa đi."