Hẹn Ước Bên Anh - 14

Nhận ra điều này, tôi muốn phản công. 
 
"Vậy cậu với cái người tên Trần Viên Viên kia sinh một đứa đi." 
 
Không nói thì thôi, mở miệng ra tôi đúng là ng.u hết thuốc chữa. 
 
Lần này đúng kiểu g.i.ế.c địch 0, tổn hại 1000+. 
 
"Chuyện này tớ không quyết được." Văn Tu cười nói. 
 
"Chỉ là... là khoa kinh tế của tớ... tớ không nói là với tớ, á, tớ nói nhầm đấy..." 
 
Vì tức quá, đầu tôi rối tung lên. 
 
"Thôi, cậu nghỉ trưa đi." Văn Tu nhẹ nhàng nhắc nhở. 
 
"Ừ." 
 
Tôi ỉu xìu. 
 
Tôi giống như một đứa ngốc, hoàn toàn không nói lại được cậu ấy. 
 
"Lát nữa có trận bóng rổ, không nói chuyện được nữa." Văn Tu thở dài. 
 
"À, với Chu Duy à?" Tôi tiện miệng hỏi. 
 
"..." Cậu ấy lại im lặng, "Đừng nhắc đến cậu ta." 
 
"À." Tôi không biết sao tâm trạng cậu ấy đột nhiên thay đổi. 
 
Tôi vừa định gác máy, Văn Tu lại nói thêm một câu: 
 
"Trần Viên Viên, tớ không phải là cái máy nhắn tin của hai người đâu." 
 
"..." Tôi hơi đơ ra. 
 
Ý gì đây? 
 
Mọi người đều là bạn với nhau, tôi tiện miệng hỏi một câu thôi mà làm gì dữ vậy? 
 
Cậu ấy làm gì mà cứ hễ nhắc đến bạn thân của mình là bực mình vậy? 
 
Lẽ nào Văn Tu có ý gì đó với bạn thân Chu Duy của tôi, nên mới có địch ý với tôi lớn như vậy?
 
"Cậu hiểu không?" Văn Tu hạ giọng hỏi tôi. 
 
Tôi suy nghĩ vài giây, nghiêm túc trả lời: "Hiểu rồi, tớ sẽ trực tiếp hỏi cậu ấy, tớ biết rồi." 
 
"Cậu..." Văn Tu thở dài, rồi im lặng không nói gì nữa. 
 
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 
 
Tâm tư của học bá, làm sao một đứa học dốt như tôi có thể đoán nổi. 
 
Thôi vậy. 
 
"Không làm phiền lớp trưởng nữa." Còn chưa nói hết câu Văn Tu đã cúp máy. 
 
Tôi... 
 
Thật là lạnh lùng, cậu ấy còn cúp điện thoại của tôi trước. 
 
 14. 
 
Sau cuộc gọi đó, chúng tôi lại không liên lạc gì với nhau trong suốt một tháng. 
 
Tôi cũng chẳng để ý. 
 
Còn chuyện tại sao cậu ấy gọi cho tôi cái cuộc gọi khó hiểu đó, tôi cũng không nghĩ nhiều. 
 
Mọi chuyện đang bình yên thì... mẹ tôi xuất hiện. 
 
Ý theo đúng nghĩa đen. 
 
Mẹ tôi bất ngờ tới thăm, lúc mẹ tôi tới, Cố Tri Hành đang chặn tôi lại ở khu pha trà trong thư viện, thậm chí còn ôm tôi. 
 
"Viên Viên, tớ sai rồi, cậu đừng không để ý tớ nữa." Cố Tri Hành chặn đường không cho tôi đi. 
 
"Chúng ta chia tay hai tháng rồi." Tôi thở dài. 
 
"Tớ không đồng ý!" Cố Tri Hành nói xong, ngập ngừng vài giây rồi cúi xuống định hôn tôi. 
 
Tôi né đi, nhưng cậu ấy lại ôm lấy tôi. Tôi không động đậy, chỉ cảm thấy hơi phiền. 
 
"Tôi cũng không đồng ý!" Một giọng nói vang lên từ phía sau. 
 
Tôi lập tức hồn vía lên mây. 
 
"Mẹ..." 
 
Mẹ tôi mặt mày sa sầm, nhìn tôi và Cố Tri Hành đang ôm nhau. 
 
Ánh mắt đầy giận dữ của mẹ khiến tôi sợ hãi đến mức như bị thiêu cháy. 
 
Cảm giác này tôi quen lắm. 
 
Còn đáng sợ hơn lần tôi đi thi Mác Lenin, viết đáp án lên cục tẩy rồi giám thị lại mượn cục tẩy của tôi. Còn gì để khóc với sầu…
 
Hay như lần tôi chơi phi tiêu, chỉ cần trúng 24 phát là có thể đổi được một con búp bê lớn, mà tôi trúng 23 phát, chỉ còn một phát cuối cùng. 
 
Nửa giờ sau, tôi và Cố Tri Hành ngồi ngay ngắn trong giảng đường, còn mẹ tôi đứng trên cao nhìn xuống, như đang thẩm vấn tội phạm. 
 
Mẹ nhìn tôi, rồi lại nhìn cậu ấy. 
 
"Bao lâu rồi?" Mẹ tôi lấy sổ tay ra, thậm chí còn ghi chép lại lời khai. 
 
"Một tuần." 
 
"Nửa năm." 
 
Tôi và Cố Tri Hành đồng thanh trả lời. 
 
Nói xong liền c.h.ế.t đứng! 
 
"Con ra ngoài." Mẹ tôi nhìn tôi một cái, "Nhanh lên, mẹ không có thời gian đôi co với con." 
 
Tôi nhìn Cố Tri Hành, rồi lo lắng bước ra ngoài. 
 
Sau đó là khoảng thời gian tôi đứng ngoài lớp chờ đợi, nóng lòng như chờ vợ sinh em bé. 
 
Lo lắng, sợ hãi, bất an... 
 
Tôi biết mình xong đời rồi. 
 
Mẹ tôi không cho phép tôi yêu đương, mẹ đang rất giận, tôi nhận ra điều đó. 
 
Mắng tôi thì không sao, nhưng liên lụy đến Cố Tri Hành, tôi cảm thấy rất áy náy, cũng rất mất mặt. 
 
Càng nghĩ, tôi càng thấy khó thở, cuối cùng, mẹ tôi cũng bước ra. 
 
Câu đầu tiên bà nói là: 
 
"Trần Viên Viên, mẹ bảo con học hành cho tử tế, con lại lén lút làm mấy trò này?" 
 
Xong rồi! 
 
Cả người tôi nổi da gà. 
 
Cố Tri Hành rốt cuộc đã khai ra những gì? 
 
Chẳng lẽ cả chuyện lần ở khách sạn cũng nói rồi? 
 
Trời đất chứng giám, lần đó thật sự chỉ nói suốt đêm về mô hình toán học thôi mà. 
 
"Đây là chuyện của con." Tôi nhỏ giọng phản kháng một cách bất lực. 
 
"Chuyện của con? Mẹ nuôi con lớn đến từng này, không có mẹ, con làm được việc gì cho ra hồn?" 
 
"..." Tôi lặng thinh không nói gì. 
 
"May mắn là..." Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, "Bạn trai con chọn cũng không tệ." 
 
Hả? 
 
"Cậu ấy nói rất chi tiết về kế hoạch cải tạo con, mẹ thấy cậu ấy là người có kế hoạch. Những khuyết điểm của con mà cậu ấy chỉ ra cũng rất đúng, các biện pháp đó đều khả thi. Sau này con nghe lời cậu ấy đi. Đây là thời gian thử thách của mẹ đối với cậu ấy." 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo