Lắng Nghe Hạ Đầu Tuần - Chương 3

Nghe vậy, Chu Gia Yến bỗng cười khẽ, ánh mắt đầy ẩn ý, rồi gật đầu:
 
"Không có gì, em gái."
 
Hai chữ "em gái" được anh ta cố ý nhấn mạnh, nói xong còn liếc tôi một cái thật sâu.
 
Chưa uống được mấy ngụm trà, mẹ tôi đã không ngồi yên, kéo bạn thân ra tám chuyện. Bố tôi với giáo sư Chu cũng đã lâu không gặp, liền tụ lại hàn huyên.
 
Chỉ trong nháy mắt, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại tôi và Chu Gia Yến.
 
Vô tình chạm mắt nhau.
 
Tôi lập tức dời ánh nhìn, giả vờ không thấy, giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên rồi móc tai nghe ra đeo vào.
 
Người ta nói lướt video là cách giết thời gian nhanh nhất, tôi chỉ mong tối nay chóng qua đi để khỏi phải chết vì xấu hổ.
 
Vừa cúi đầu mở điện thoại, tôi thấy Chu Gia Yến cũng lấy tai nghe từ túi áo khoác ra đeo lên, trông hờ hững như chẳng buồn quan tâm đến tôi.
 
Anh ta ngồi xuống chiếc sofa xa nhất, sắc mặt lạnh tanh.
 
Tôi âm thầm thở phào, đúng là tôi nghĩ nhiều rồi, thực ra anh ta cũng chẳng còn hứng thú gì với tôi cả.
 
Tôi mở Douyin.
 
Video đầu tiên tự động phát, tiêu đề đập ngay vào mắt:
 
"Làm thế nào để thu hút sự chú ý của người yêu cũ..."
 
Vừa chạy hết video, chưa kịp suy nghĩ gì, tôi đã nghe thấy một tiếng cười khẽ.
 
Tôi hơi ngước mắt lên, liền bắt gặp nụ cười nhếch mép của Chu Gia Yến.
 
Vừa vui vẻ, vừa đắc ý.
 
Nhìn y như con cá rô phi bị người ta câu lên, thích thú vì được người thương để ý.
 
Mới chia tay ba tháng, anh ta đã có người mới rồi sao?
 
Không hiểu sao trong lòng chợt thấy nghèn nghẹn, có chút khó chịu.
 
Ở nhà người khác lướt video, cảm giác đúng là không thể tự nhiên như khi cuộn mình trong chăn.
 
Có lẽ vì tâm trạng không thoải mái, tôi bị chậm hiểu hẳn. Xem lần đầu mà chẳng tiêu hóa nổi.
 
Thế là xem lại lần hai.
 
Ừm... lần ba vậy.
 
Cuối cùng, đến lần thứ tám, tôi bỗng giật mình nhận ra—
 
Tại sao tôi lại đi học cách thu hút sự chú ý của người yêu cũ chứ?!
 
Bây giờ tôi còn mong được tàng hình trước mặt anh ta thì có!
 
Không quan tâm nữa, tôi lập tức lướt qua.
 
Video tiếp theo là của bác sĩ Hứa Siêu:
 
"Con trai sau khi uống rượu có còn ‘cương’ được không?..."
 
Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ kia, đồng tử chấn động, hoảng loạn bấm tạm dừng.
 
Trời đất ơi, bác sĩ Hứa, anh chưa giới thiệu bản thân nữa đấy!!
 
Không một lời báo trước, mở miệng ra là sốc luôn. Tôi không kịp đề phòng, chết đứng tại chỗ.
 
Trước đây, tôi từng có một lần không đeo tai nghe, vô tình chạm nhầm mở một video kiểu này trong thang máy, mất mặt đến nỗi chỉ muốn độn thổ.
 
Sau lần đó, tôi đã rút kinh nghiệm sâu sắc.
 
Từ đó về sau, mỗi khi xem video, tôi luôn đeo tai nghe, tuyệt đối không để lộ âm thanh, không cho bất kỳ ai nghe thấy.
 
Hôm nay cũng vậy.
 
Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy bất an.
 
Vô thức ngẩng đầu quan sát xung quanh, thấy các bậc trưởng bối vẫn đang trò chuyện vui vẻ, không ai chú ý đến tôi.
 
Lúc này, tôi mới nhẹ nhõm được một chút.
 
Ánh mắt thu lại, nhưng vô thức lại liếc về phía Chu Gia Yến.
 
Anh ta đang nhíu mày, nét mặt vừa rồi còn cười cợt mà giờ lại có chút đơ cứng, như thể vừa nghe hoặc nhìn thấy điều gì đó khó tin.
 
Không quan tâm nữa.
 
So với việc thắc mắc vì sao Chu Gia Yến trông như vừa ăn phải cái gì đó khó nuốt, tôi càng tò mò câu trả lời của bác sĩ Hứa hơn.
 
Nhưng dù sao cũng đang ở nhà người khác, dù chẳng ai để ý đến tôi, tôi vẫn cảm thấy có chút xấu hổ khi xem công khai.
 
Cứ có cảm giác sau lưng có người đang lặng lẽ theo dõi mình vậy.
 
Không dám xem, nhưng tôi có tai nghe mà, tôi có thể nghe!
 
Thế là tôi kéo thanh thông báo xuống, che màn hình, chỉ nghe âm thanh.
 
Vài giây trôi qua…
 
Chẳng có gì ngoài tiếng nói chuyện của các bậc trưởng bối.
 
Bác sĩ Hứa đâu? Tôi muốn nghe giọng bác sĩ Hứa cơ mà!
 
Tôi mới nhận ra— hình như tai nghe từ đầu đến giờ không hề có âm thanh.
 
Video đầu tiên cũng không nghe thấy gì.
 
Tắt tiếng à?
 
Tôi nhấn giữ phím âm lượng, tăng hết cỡ.
 
Nhưng ngay cả khi âm lượng đã chỉnh lên mức tối đa, vẫn không có âm thanh nào phát ra.
 
???
 
Tai nghe hỏng rồi sao?
 
Không thể nào, tôi mới mua hôm nay mà!
 
Lần đầu tiên sử dụng luôn đó!
 
Bỏ hơn một triệu ra mua, chẳng lẽ nói hỏng là hỏng?!
 
Tôi đau lòng không thôi, không muốn chấp nhận sự thật tai nghe bị lỗi.
 
Thế là dừng rồi phát, phát rồi dừng, dừng rồi phát…
 
Không có gì thay đổi.
 
Lại thử giảm rồi tăng, tăng rồi giảm, giảm rồi lại tăng âm lượng…
 
Vẫn không có tác dụng.
 
Chậc.
 
Tôi tắt Bluetooth, chuẩn bị kết nối lại một lần nữa.
 
Bên cạnh, Chu Gia Yến bỗng nhiên lên tiếng:
 
"Hạ Thính Nhất, em điếc rồi à?"
 
Tôi: ?
 
"Uống rượu vẫn cương được, đừng xem nữa."
 
Tôi: ??
 
Không thể nào, tầm mắt 5.2 của anh ta cũng không thể nhìn thấy màn hình điện thoại nhỏ xíu của tôi chứ!
 
Không thể nào, đúng không?!
 
Chẳng lẽ anh ta nghe thấy?
 
Không thể nào!!!
 
Tôi còn đeo tai nghe mà còn chẳng nghe thấy, sao có thể lọt âm ra đến chỗ anh ta?!
 
Chúng tôi còn cách nhau tận hai cái ghế sofa cơ mà.
 
Đúng lúc tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Chu Gia Yến đi tới, tháo tai nghe xuống, mặt mày khó chịu:
 
"Biết vì sao không có tiếng không?"
 
"Bạn gái cũ à, vì em đang kết nối với tai nghe của anh đó."
 
Tôi: "..."
 
Vừa nãy tôi còn nghĩ, chẳng có gì xấu hổ hơn việc người yêu cũ là con trai giáo sư hướng dẫn mình.
 
Giờ thì có rồi.
 
Tôi nhìn sàn nhà sạch bóng của Chu Gia Yến.
 
Danh dự của tôi đã bị quét sạch không còn mẩu nào.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo