Lắng Nghe Hạ Đầu Tuần - Chương 4

5.
 
"Đừng có giở mấy trò mèo của em ra nữa, thu lại hết đi. Anh không còn thích em đâu, đừng làm mấy trò quỷ quái, điệu bộ kỳ cục mất hết hình tượng như thế."
 
Chu Gia Yến nghiến răng nghiến lợi, cầm chặt chiếc tai nghe trong tay, nhìn tôi đầy cảnh cáo.
 
Lời nói của anh ta như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cơn giận trong tôi bùng lên ngay lập tức.
 
"Anh trai à, anh cũng chẳng đáng để emluyến tiếc đâu. Còn nữa, sao anh không thử suy ngẫm lại bản thân mình đi? Chia tay lâu như thế rồi mà vẫn không chịu đổi tai nghe mới à?"
 
Chiếc tai nghe anh ta đang dùng chính là quà sinh nhật tôi tặng hồi còn yêu nhau. Khi ấy, hai đứa thường xuyên dùng chung, điện thoại mỗi người đều đã kết nối sẵn với tai nghe của đối phương.
 
"Suy ngẫm cái gì? Đổi hay không là quyền của anh, chẳng có gì phải nghĩ cả. Nhưng mà em thì khác, rõ ràng từng thề non hẹn biển rằng cả đời này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Vậy mà bây giờ, người chạy đến nhà anh trước lại chính là em đấy!"
 
"Ồ, em đi đâu là quyền của em. Nếu thấy em chướng mắt quá, anh đào cái hố rồi tự chôn mình xuống đi, thế là khỏi thấy em nữa nha!"
 
"Phải, phải, phải. Em tự do đến mức dám xông thẳng vào nhà anh luôn cơ đấy. Sao em không tuyên bố luôn rằng cả nhà anh đều thuộc về em đi?"
 
Tôi nhướng mày, cười khẩy:
 
"Ý kiến hay đấy! Vậy thì anh là của em luôn đi, viết hộ em bài luận văn, cho em đứng tên tác giả đầu tiên nhé?"
 
"... "
 
Lúc mới gặp lại, tôi còn có chút gượng gạo, nhưng bây giờ thì không nữa rồi. Ký ức năm xưa hay cãi vã với anh ta lại trỗi dậy mạnh mẽ.
 
Nhìn bộ dạng bị tôi chọc tức đến nghẹn họng không nói được câu nào, tôi bỗng thấy vui sướng vô cùng!
 
Tôi bật dậy, xắn tay áo, chuẩn bị tranh luận thêm vài hiệp nữa.
 
Nhưng đúng lúc đó, Chu Gia Yến bỗng nhiên im lặng.
 
Tôi cau mày nhìn anh ta.
 
Trời cũng chẳng lạnh lắm, nhưng sao mặt anh ta lại hơi đỏ đỏ thế kia?
 
Tôi hừ một tiếng, cười nhạo: 
 
"Ôi chao, mới bị nói có hai câu mà đã tức đến đỏ mặt, da nhạy cảm dữ ha!"
 
Chu Gia Yến không đáp, chỉ mím môi, cúi đầu giận dỗi.
 
 
"Hai đứa đứng đực ra đấy làm gì? Mau vào ăn cơm nào!"
 
Giọng mẹ Chu Gia Yến vang lên từ phòng bếp.
 
Trong lúc ăn, tôi vẫn còn chìm đắm trong niềm vui chiến thắng vì đấu khẩu thành công.
 
Bỗng giáo sư nheo mắt hỏi:
 
"Hạ Thính Nhất, tiến độ thí nghiệm của trò đến đâu rồi? Dữ liệu đã tổng hợp xong chưa? Mấy tài liệu thầy gửi trò đã đọc hết chưa? Nếu chưa viết bài thì ít nhất cũng gửi dàn bài qua cho thầy xem trước đi.”
 
Nụ cười trên mặt tôi lập tức đông cứng.
 
Giáo sư à, nhất thiết phải bàn mấy chuyện nặng nề này ngay trong bữa cơm không?
 
Chu Gia Yến khẽ cười khẩy, vẻ mặt hả hê vô cùng.
 
Nhưng ông ấy cũng không tha cho anh ta: "Buồn cười lắm à? Vậy thì con nhận nhiệm vụ này đi. Hạ Thính Nhất, sau này viết xong bản nháp, trò cứ gửi cho Chu Gia Yến kiểm tra giúp."
 
Tôi: "..."
 
Chu Gia Yến: "..."
 
Ba mẹ tôi không nói gì, chỉ lo ăn cơm và hóng drama.
 
Mẹ Chu Gia Yến nhíu mày, nhéo tay chồng một cái, nghiêm mặt nói: 
 
"Đang ăn cơm đấy, đây là nhà chứ không phải chỗ họp hành của ông đâu. Nếu còn lải nhải nữa thì ra ngoài ngồi chung với con chó mà ăn!"
 
Tôi muốn cười nhưng phải nhịn.
 
Dạy chồng xong, bà quay sang tôi, dịu dàng bảo:
 
"Tiểu Hạ, đừng để ý đến ông ấy, luận văn cứ từ từ mà làm. Có gì không hiểu thì cứ hỏi Gia Yến cũng được. Hai đứa cùng tuổi, chắc hợp tính nhau hơn."
 
Chu Gia Yến cuối cùng cũng lên tiếng: 
 
"Thôi miễn, con không hợp với mấy người không biết viết luận văn.”
 
Bầu không khí có chút cứng lại.
 
Để thay đổi chủ đề, bác gái bèn kể chuyện hồi nhỏ Chu Gia Yến trộm trứng gà rồi bị gà mái rượt theo mổ vào mông.
 
Tôi nghe mà cười sướng rơn, vui quá trời quá đất.
 
Mải cười, lúc gắp thức ăn, tôi cũng không để ý, cứ thế gắp một miếng thịt xào ớt.
 
Bốn vị phụ huynh đang vui vẻ bỗng im bặt.
 
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
 
Chính xác hơn, là về tôi và Chu Gia Yến.
 
Tôi phát hiện mẹ mình đang nhìn chằm chằm vào bát cơm của tôi.
 
Tôi cúi đầu theo ánh nhìn của bà.
 
Miếng thịt xào ớt mà tôi vừa gắp… chẳng biết từ lúc nào đã rơi vào bát của Chu Gia Yến.
 
Trong đầu tôi lập tức vang lên tiếng còi báo động inh ỏi.
 
Hồi còn yêu nhau, chỉ cần anh ta ở bên cạnh, những món tôi không ăn được đều sẽ vô thức gắp cho anh ta xử lý.
 
Tôi không ăn được cay, vậy mà vừa rồi, tôi không hề do dự dù chỉ một giây.
 
Tệ hơn nữa, tôi hoàn toàn không ý thức được mình vừa làm gì, đến khi miếng thịt đã nằm ngay ngắn trong bát Chu Gia Yến rồi tôi mới nhận ra.
 
Phản xạ cơ thể, đáng sợ thật đấy!
 
Chu Gia Yến không nói gì, chỉ nhanh chóng gắp miếng thịt lên, bỏ vào miệng nhai ngon lành.
 
Anh ta nheo mắt cười với tôi, vẻ mặt đầy gian xảo:
 
"Yên tâm đi, dù em có gắp đồ ăn cho anh, anh cũng không giúp em kiểm tra luận văn đâu."
 
"..."
 
Miếng thịt này có thể cay đến mức làm anh ta bỏng lưỡi không nhỉ?
 
6.
 
Tôi không dám lơ đễnh nữa, vội tập trung trở lại vào bữa ăn. Lúc này mới phát hiện đĩa tôm trước mặt đã vơi đi hơn nửa.
 
Nhìn sang bên cạnh, tôi thấy Chu Gia Yến đang cầm một cái bát rỗng, bên trong là từng con tôm đã được bóc sạch sẽ, xếp ngay ngắn.
 
Ban nãy tôi còn chẳng buồn động đũa, cũng không quá thèm. Nhưng bây giờ nhìn đống tôm đã bóc sẵn, cổ họng tôi vô thức nuốt nước bọt. Trong đầu thậm chí còn tính xem mai có nên mua tôm về nấu không.
 
Đúng lúc này, bác gái quay sang hỏi:
 
"Con bị dị ứng hải sản, bóc nhiều tôm vậy làm gì?"
 
Chu Gia Yến cười hì hì: "Con bóc cho mẹ mà!"
 
Bác gái liếc anh ta một cái đầy ẩn ý: "Con đoán xem, ai là người truyền cho con cái gen dị ứng này?"
 
Nói rồi, bà quay sang tôi, dịu dàng bảo:
 
"Nhất Nhất, ăn đi con, đỡ phải bóc cho bẩn tay."
 
Tôi len lén liếc Chu Gia Yến một cái.
 
Anh ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đẩy cái bát tôm đã bóc về phía tôi: "Ăn đi, ăn nhiều vào cho thông minh thêm chút.”
 
"..."
 
Thôi được, nể mặt đĩa tôm này, món nợ kia tạm thời chưa tính!
 
 
Sau bữa ăn, mấy bậc phụ huynh ngồi lại tán gẫu rôm rả.
 
Chu Gia Yến nhận một cuộc điện thoại, nói là có việc đột xuất rồi nhanh chóng rời đi.
 
Anh ta vừa đi khỏi, câu chuyện bỗng chuyển hướng sang chính anh ta.
 
Mẹ tôi tò mò: "Muộn thế này còn ra ngoài, chắc là đi gặp bạn gái chứ gì?"
 
Bác gái nhấp một ngụm trà, lắc đầu:
 
"Không có đâu. Nó làm gì có bạn gái. Tuy tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nhưng nó không có ý định yêu đương gì cả, chúng mình cũng không ép."
 
Bà hạ thấp giọng, ra vẻ như đang tiết lộ một bí mật động trời:
 
"Dạo trước, hình như nó mới chia tay. Ở nhà buồn bã, chẳng buồn ăn uống, suốt ngày trốn trong phòng khóc. Con biết không, mấy khóm hoa ngoài sân, nó cũng chẳng biết đã vặt chết bao nhiêu bông rồi. Vừa vặt vừa lẩm bẩm nói cả đời này không muốn gặp lại người ta nữa, cũng không muốn yêu đương gì nữa. Thời gian gần đây nó bận công việc, tâm trạng mới đỡ hơn chút. Chúng mình cũng không dám hỏi nhiều, cứ để nó tự nhiên vậy thôi.”
 
Tôi: "???"
 
Chu Gia Yến… khóc ư?
 
Lạ thật đấy!
 
Ở bên nhau bao nhiêu năm, tôi chưa từng thấy anh ta khóc lần nào.
 
Thì ra là lén trốn đi khóc?
 
Tôi rụt đầu vào trong áo khoác, lòng chợt có chút day dứt.
 
Lúc đó tôi đưa ra quyết định chia tay mà chẳng cho anh ta lấy một lý do.
 
Ngày ấy anh ta không phải rất dứt khoát đồng ý rồi sao?
 
Vậy mà hóa ra… lại lặng lẽ trốn đi khóc.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo