Lắng Nghe Hạ Đầu Tuần - Chương 5

7.
 
Tối đó, tôi nằm trên giường, trong đầu cứ vẩn vơ hình ảnh Chu Gia Yến khóc. Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
 
Mở Douyin định lướt vài video để ru ngủ.
 
Lướt một hồi, theo thói quen, tôi bấm vào trang cá nhân của Chu Gia Yến, thực hiện nghi thức "theo dõi ngầm" hằng ngày.
 
Anh ta vẫn chẳng đăng gì cả. Tôi đang định vuốt sang phải để thoát ra thì…
 
Rầm!
 
Điện thoại tuột khỏi tay, rơi thẳng xuống, đập vào mũi tôi cái cốp!
 
Đau đến mức tôi nhe răng trợn mắt.
 
Nhặt điện thoại lên khỏi gối, tôi bỗng sững lại—mũi tôi vừa vô tình bấm vào nút "Yêu cầu cập nhật" trên trang cá nhân của anh ta.
 
"..."
 
Tôi thậm chí đã nghĩ xong tên tài khoản mới nếu phải xóa nick này đi.
 
Kết quả, đúng lúc đó, Chu Gia Yến nhắn tin riêng cho tôi.
 
[Mở ra.]
 
Tôi mở lên xem—là một đoạn video quay cận cảnh cơ bụng của anh ta.
 
Chúa ơi… đúng là cực phẩm nhân gian!
 
Mấy tháng không gặp, anh ta lại lén đi luyện body nữa rồi!
 
Ai nói tài khoản này vô dụng chứ? Tài khoản này quá quý giá luôn ấy!
 
Nhìn mà không sờ được, càng mất ngủ hơn!
 
Sợ anh ta thu hồi video, tôi vội vàng lưu lại, tua đi tua lại xem hơn chục lần.
 
Sau đó, giả vờ lạnh lùng, nhắn lại đúng một chữ: [1.]
 
[Muộn thế này còn chưa ngủ? Đang nhớ anh à?]
 
Tôi đảo mắt, mạnh miệng đáp: [Mất ngủ vì không viết nổi luận văn thôi.]
 
[Không viết được còn chơi điện thoại?]
 
[iPhone 16 Pro Max 1TB.]
 
Chu Gia Yến gửi lại một sticker biểu cảm "cạn lời" đầy châm chọc.
 
Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm trần nhà.
 
Nghĩ tới cảnh anh ta khóc, tôi bỗng cảm thấy có lỗi.
 
Xét thấy anh ta vừa hào phóng chia sẻ video cơ bụng, tôi quyết định nhắn tin xin lỗi.
 
[Chu Gia Yến, anh ngủ chưa? Em có chuyện muốn nói với anh.]
 
Tôi bắt đầu viết một bài văn sướt mướt đầy tự cảm động.
 
Anh ta trả lời ngay lập tức:
 
[Sao? Muốn xin lỗi anh à? Đừng có giả vờ.]
 
[Muốn làm anh mềm lòng, giúp em viết luận văn, rồi sau đó lại đá anh đi chứ gì?]
 
[Để anh hỏi em, rốt cuộc em coi anh là gì? Thế thân hay công cụ?]
 
Tổ sư…
 
Tôi biết mình là kiểu người đam mê học hành, nhưng cũng không cần bôi đen tôi đến thế chứ?
 
Lặng lẽ xóa đi hơn ba trăm chữ vừa gõ, tôi hỏi:
 
[Cây phát tài nhà anh có link mua không?]
 
[Ha, muốn mua cho nó à? Không có.]
 
Tôi chả hiểu anh ta lảm nhảm gì, chán nản nhắn lại:
 
[Không có thì thôi. Mai em còn phải nhập học, phiền, không nói chuyện nữa.]
 
[Vậy anh, Chu Gia Yến, chính thức đồng ý khai giảng.]
 
Tôi: … 6.
 
Làm sao để chửi anh ta mà vẫn giữ hình tượng thanh lịch đây?
 
8.
 
Ngày thứ hai trở lại trường, tôi dọn dẹp lại chỗ ngủ trong ký túc xá—nơi đã lâu rồi không ở.
 
Trước đây, tôi vẫn luôn ở chung với Chu Gia Yến.
 
Nhưng sau khi chia tay, tôi chuyển ra khỏi căn hộ của anh ta, bắt đầu kỳ học mới bằng việc quay lại ký túc xá.
 
Không kìm được, tôi mua một đống đồ dùng mới.
 
Đến khi chuẩn bị ra trạm nhận hàng lấy bưu kiện, tôi mới phát hiện… chẳng có mã nhận hàng nào cả.
 
Kỳ lạ thật! Tôi đặt hàng cả tuần trước cơ mà?
 
Vừa kiểm tra xong, tôi thét lên chói tai trong phòng, suýt nữa bị bạn cùng phòng vứt ra ngoài.
 
Tôi quên đổi địa chỉ nhận hàng!
 
Tất cả đều được gửi đến căn hộ của Chu Gia Yến!
 
Vậy mà anh ta không thèm nói với tôi một lời nào!
 
Không nghĩ ngợi gì, tôi lao thẳng đến nhà anh ta.
 
Hôm nay là cuối tuần, chắc chắn anh ta ở nhà.
 
Đứng ngoài cửa, tôi gọi điện cho anh ta.
 
Một lúc lâu sau, anh ta mới bắt máy.
 
"Gì?"
 
Giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt.
 
Nhưng lại có chút trầm khàn, hơi thở hơi dồn dập, phảng phất một cảm giác gợi cảm khó diễn tả.
 
Tôi cau mày—Vừa tập thể hình xong à?
 
"Em quên đổi địa chỉ, hàng gửi đến chỗ anh. Em đến lấy đây."
 
"Ừ, vào đi."
 
Nói xong, anh ta dập máy ngay lập tức.
 
Tôi đợi mãi vẫn không thấy anh ta ra mở cửa.
 
Hết kiên nhẫn rồi!
 
Thử đưa ngón tay cái lên khóa vân tay.
 
"Ting—”
 
Cửa mở.
 
Tôi hơi ngạc nhiên.
 
Vào trong, không thấy bóng dáng anh ta đâu, tôi đi thẳng vào, thử gọi:
 
"Chu Gia Yến?"
 
Vừa dứt lời, anh ta từ phòng ngủ bước ra.
 
Không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần thể thao màu xám.
 
Đôi môi có chút ướt át, đuôi mắt đỏ ửng, tóc mái trước trán còn vương mồ hôi.
 
Nhìn anh ta trong trạng thái này, vừa mơ màng vừa nguy hiểm.
 
Tôi sợ bản thân thất thố, vội vàng quay đi, lảng sang chuyện khác:
 
"Anh không mặc áo đi ra làm gì?"
 
"Xin lỗi."
 
Tôi khựng lại.
 
Không mặc áo thôi mà? Có gì mà phải xin lỗi? Ngược lại, cảnh này còn hơi có lợi cho mắt tôi ấy chứ…
 
Tôi hắng giọng: "Hàng của em đâu?"
 
"Ban công."
 
Anh ta hơi hất cằm về phía góc ban công. Tôi đi tới.
 
Phía sau, anh ta khẽ bĩu môi, lầm bầm:
 
"Tưởng em gửi hàng đến đây là để tìm cớ quay lại với anh chứ."
 
Tôi mải kiểm tra bưu kiện, không nghe rõ, bèn hỏi lại: "Anh nói gì cơ?"
 
Anh ta giơ tay lau mồ hôi trán, không trả lời.
 
Thấy anh ta cứ lặng im, tôi ngước mắt lên nhìn.
 
Vì đang ngồi xổm kiểm hàng, góc nhìn của tôi… không ổn lắm.
 
Tâm trí đột nhiên tràn ngập suy nghĩ không trong sáng.
 
Tôi nhanh chóng hất tóc xuống, che đi gương mặt đang nóng lên.
 
Kiểm xong đồ, tôi sực nhớ ra, nói:
 
"À đúng rồi, mấy bộ quần áo em để quên ở đây, tiện thể lấy luôn nhé.”
 
Anh ta đột nhiên đơ người, ánh mắt trốn tránh, trên mặt hiện rõ vẻ chột dạ.
 
"Quần áo gì?"
 
"Mấy bộ đồ lót với vài chiếc váy, chắc vẫn còn trong tủ chứ nhỉ? Sao vậy? Đừng nói với em là anh vứt hết rồi nhé?"
 
Thấy dáng vẻ của anh ta, tôi bắt đầu sốt ruột.
 
Mấy cái váy đó đắt lắm đấy! Tôi mới mặc được có vài lần thôi!
 
Tôi tức giận đứng dậy: "Chu Gia Yến, anh tiêu đời với em rồi!"
 
Nói xong, tôi bước thẳng về phía phòng ngủ.
 
Chu Gia Yến thấy vậy, vội vàng đuổi theo, muốn ngăn tôi đẩy cửa ra:
 
"Đừng..."
 
Nhưng không kịp.
 
Tôi đã mở cửa.
 
Trên giường lớn, váy và đồ lót của tôi bị vò nhăn nhúm, vứt bừa bãi khắp nơi.
 
Kết hợp với thái độ khác thường của anh ta vừa nãy, trong đầu tôi lóe lên một suy đoán chấn động.
 
Anh ta đứng bên cạnh tôi, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, hoang mang.
 
Tôi khẽ cười, giả vờ hỏi:
 
"Anh đang làm gì vậy?"
 
Vừa dứt lời, điện thoại của tôi vang lên.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo