Lấy Quà Sinh Nhật Bạn Trai Tặng Làm Phí Chia Tay - Chương 3

4.
 
Không biết "giỏi lắm" ở đâu.
 
Nhưng ít nhất thì những ngày đồng hành cùng bạn thân ôn thi không còn quá nhàm chán nữa.
 
Giống như quay về ba năm trước, hai người cùng xếp đội đánh game.
 
Hồi đó, tôi bật mic, vừa chơi vừa nói chuyện bâng quơ, còn anh ta chỉ im lặng gõ chữ trả lời.
 
Giờ thì tôi phải tắt mic, sợ làm phiền bạn thân đang học bài.
 
S lại là người bật mic lên, nhưng không nói gì, chỉ im lặng cùng tôi đánh đến ván thứ ba.
 
Đột nhiên, trong tai nghe truyền đến một giọng nói trầm thấp:
 
"Lại đây ăn bùa xanh."
 
Tôi sững người ngay giữa sông.
 
Đến khi bị một con sát thủ không biết chui từ đâu ra đánh bẹp, tôi mới lấy lại tinh thần.
 
【A… xin lỗi.】
 
Anh ta ngừng lại một chút, sau đó khẽ cười:
 
"Xin lỗi gì cơ?"
 
Giống quá.
 
Thật sự rất giống, nhưng chất giọng của anh ta có vẻ trầm hơn một chút.
 
Tôi ngập ngừng gõ:
 
【Giọng anh giống hệt giọng bạn trai cũ của tôi.】
 
Bên kia đột nhiên châm chọc:
 
"Ồ, vậy tôi tắt mic nhé? Không phải chán rồi sao?"
 
【Không cần, anh cứ nói tiếp đi.】
 
Vừa nhắn xong, tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
 
Nhưng tốc độ gõ chữ không đuổi kịp thời gian hồi sinh nhân vật, đành phải xóa sạch câu vừa định gửi.
 
Hóa ra bệnh mất giọng của anh ta đã khỏi rồi à.
 
Tôi từng nghe nói, S gây ra tai nạn, khiến người bạn thân nhất bị thương nặng và trở thành người tàn tật.
 
Sau vụ đó, anh ta chịu chấn thương tâm lý nghiêm trọng, đến mức một thời gian dài không thể mở miệng nói chuyện.
 
Bây giờ có thể giao tiếp bình thường, chắc là đã vượt qua được rồi nhỉ?
 
Nghĩ vậy, tôi cũng không muốn đào lại vết thương cũ.
 
Đang chơi dở, bạn thân bỗng ôm chầm lấy tôi khóc thút thít:
 
"Không muốn thi nữa! Hu hu hay là tớ đi tìm việc làm luôn đi?"
 
Tôi chia sẻ một phần sự tập trung để dỗ dành cô ấy, lại bị cô ấy nhéo má nghiến răng:
 
"Game quan trọng hay tớ quan trọng? Mấy tên con trai quan trọng hay tớ quan trọng?!"
 
Chịu thua.
 
Đúng lúc đang bị dẫn trước, tôi dứt khoát bấm đầu hàng.
 
"Vậy là đầu hàng luôn à?"
 
【Ừm, xuống game đây.】
 
"Gấp vậy? Có việc à?"
 
【Có "sinh vật dính người" cần dỗ.】
 
"Ồ, tình mới?"
 
Sao giọng điệu lại hơi chói tai thế này?
 
Tôi cau mày, gõ nhanh một câu:
 
【Lát nữa tôi lên lại.】
 
Bên kia vẫn không chịu bỏ qua:
 
"Lát nữa là mấy giờ? Không lừa tôi chứ? Cậu đã nói thì phải giữ lời đấy, tôi sẽ chờ…."
 
Tôi tháo tai nghe, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
 
Nhưng trong lòng lại xuất hiện một cảm giác rất lạ.
 
Cả giọng nói lẫn ngữ điệu đều giống nhau đến kỳ lạ.
 
5.
 
Cùng bạn thân ăn một bữa no căng, sau đó dạo phố tiêu cơm.
 
Đi ngang một cửa hàng không mấy nổi bật, cô ấy bất ngờ dừng lại.
 
"Tuần sau mình đến đây đi?"
 
"Được thôi, nhưng đây là đâu?"
 
"Hội quán cao cấp nhất H thành, chất lượng đỉnh của chóp."
 
… Nghe hiểu rồi, vẫn nhớ chuyện muốn giúp tôi "mở mang tầm mắt".
 
Thật sự không cần thiết.
 
Tôi vẫn chưa quen được Thẩm Thiệu, hoàn toàn không có hứng thú với những người đàn ông khác.
 
"Hay cậu tập trung ôn thi trước đi, thi xong rồi chúng mình cùng đi chơi?"
 
"Nhưng mà…" Cô ấy lắc lắc tay tôi, "Tuần sau là sinh nhật cậu mà."
 
Hoàn toàn quên mất chuyện này.
 
Hai năm gần đây, sinh nhật đều cùng Thẩm Thiệu đón, giờ chia tay rồi, nhắc đến chỉ cảm thấy trống rỗng.
 
"Đi mà đi mà, hai đứa mình ngồi nhà lạnh lẽo lắm, ra ngoài vui hơn."
 
Chữ "cùng nhau" như đâm thẳng vào tim.
 
Nhưng vẫn giữ vững lập trường, tôi lắc đầu:
 
"Mình không thích mấy chỗ đó."
 
 
Cô ấy không lay chuyển được tôi, đành từ bỏ, hai đứa lại kéo nhau đi ăn khuya, về đến nhà đã hơn mười giờ.
 
Giờ này chắc không còn online nữa đâu nhỉ…
 
Vừa đăng nhập, thấy biểu tượng sáng.
 
Chưa kịp mở hộp thoại, lời mời lập đội đã nhảy ra.
 
 
Tôi lên tiếng trước:
 
"Xin lỗi xin lỗi, vừa có chút việc nên đến trễ."
 
Bên kia không đáp, chỉ có tiếng thở hơi hỗn loạn.
 
"Không mở mic sao?"
 
"Lâu quá rồi." S dừng lại một chút, giọng nói có vẻ gượng gạo, "Lâu lắm rồi mới nghe thấy giọng cậu."
 
Đúng là đã rất lâu.
 
Tôi liếc nhìn vào phòng tắm, nói:
 
"Bạn mình đang tắm, giờ có thể mở mic, lát nữa thì phải tắt."
 
Dứt lời, đầu dây bên kia dường như ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
 
Mạng lag à?
 
Thế này còn chơi gì nữa, vốn đã hơi mệt, tôi đang định bảo để mai chơi tiếp, thì S lạnh giọng:
 
"Thật có tình mới rồi à? Cậu nhanh tay thật đấy, tôi không làm phiền hai người chứ?"
 
Hoàn toàn không thể làm ngơ trước giọng điệu gay gắt đó.
 
Đúng là đàn ông chỉ yêu đàn ông, tôi có tìm tình mới hay không thì liên quan gì đến anh ta, đâu đến lượt anh ta thay Thẩm Thiệu bất bình.
 
Nhưng miệng vừa mở ra, lại thành thật:
 
"Không có tình mới, là bạn thân của tôi, cô ấy đang ôn thi."
 
S im lặng một lúc lâu, tai nghe truyền đến một tiếng thở dài rõ rệt.
 
"Ồ ~ bạn thân à."
 
Anh ta ngừng lại một chút, rồi hỏi:
 
"A thành?"
 
Tôi sững người.
 
A thành là quê tôi, anh ta sao lại biết?
 
Nhưng ngẫm lại cũng không bất ngờ, mùa hè năm đó ngày nào cũng tám chuyện, chắc có vô tình nhắc đến.
 
Chỉ là không ngờ trí nhớ của anh ta tốt như vậy.
 
"H thành."
 
"À…"
 
Tiếng nói của anh ta lẫn với tiếng gõ bàn phím lách cách, "Ở đó phòng thi ít lắm, đã đặt phòng trước chưa?"
 
"Không cần, bọn mình ở rất gần…
 
Tôi giật mình ngậm miệng.
 
Dù sao đối phương cũng là một người xa lạ, tôi cảnh giác chuyển chủ đề:
 
"Còn chơi không? Không chơi thì tôi thoát đây, muộn rồi, nên nghỉ sớm đi."
 
"Đừng đi." Anh ta gọi tôi lại, "Nói chuyện thêm năm phút."
 
"Nói chuyện gì?"
 
"Nói về làm thế nào để cậu không thấy chán."
 
6.
 
Tôi cũng rất muốn hỏi Thẩm Thiệu—làm thế nào để giữ tình cảm luôn tươi mới mà không phai nhạt.
 
Bản thân cũng không có câu trả lời, nhưng lỡ miệng rồi, đành bịa ra một đáp án tiêu chuẩn.
 
"Ngoại hình đẹp, dáng chuẩn, cho đủ giá trị cảm xúc, kỹ năng cũng phải giỏi."
 
"Lẽ nào tôi…" Anh ta hắng giọng, ngữ khí có chút cứng nhắc, "Hắn không đạt sao?"
 
Mọi phương diện đều hoàn hảo, không bắt bẻ nổi, nếu tiếp tục nói sẽ dễ lộ sơ hở.
 
Tôi vắt óc suy nghĩ, bập bẹ nói:
 
"Ưm… Hắn béo lên rồi."
 
Không phải nói dối, gần tốt nghiệp, tôi và Thẩm Thiệu dọn ra ngoài sống chung, thời gian ở bên nhau nhiều hơn, hắn hễ rảnh là dính lấy tôi, bụng sáu múi vẫn còn, nhưng rõ ràng không còn sắc nét như trước.
 
"Ồ."
 
Bên kia im lặng đúng mười giây, sau đó truyền đến tiếng sột soạt của vải vóc cọ xát.
 
Lúc nói tiếp, giọng anh ta cứng ngắc:
 
"Xuống đây, ngủ sớm đi."
 
Tôi nhìn đồng hồ, "Vẫn chưa đến năm phút mà."
 
"Tôi phải đi tập gym, gấp lắm."
 
Tôi rất bất ngờ, đúng là không thể hiểu nổi đàn ông.
 
"Nửa đêm mà đi tập gym?"
 
"Bạn gái chạy mất rồi, tôi phải cố gắng lấy lại."
 
Tôi sững người, ngập ngừng đáp một tiếng.
 
Hóa ra bỗng nhiên tìm tôi, là vì cũng vừa thất tình… Không đúng, nghe có hợp lý không?
 
Tôi nghiêm túc chỉnh lại giọng:
 
"Cậu thế này hơi tệ đó, nếu muốn quay lại thì nghiêm túc đi, thời điểm này còn tranh thủ tìm người khác duo để giết thời gian à? Không được đâu."
 
"Vậy còn cậu?" Anh ta bỗng ngắt lời tôi, "Bây giờ chẳng phải cũng đang giết thời gian với một người đàn ông xa lạ à? Chơi duo, cũng mập mờ lắm đấy."
 
Tôi nghẹn họng, mặt nóng bừng.
 
"Tôi… Tôi không giống cậu, tôi cắt đứt hoàn toàn với người cũ rồi."
 
Để giữ vững hình tượng, tôi lại lẩm bẩm nhỏ:
 
"Hơn nữa, nếu thật sự muốn giải khuây, chắc tôi đã đến hội quán hay club rồi."
 
Giọng anh ta lập tức cao lên:
 
"Cậu? Đến hội quán chơi?"
 
Tôi có chút lơ đãng, cảm giác như đây là câu mà Thẩm Thiệu sẽ hỏi.
 
Nghĩ đến giờ này có khi hắn đang vui vẻ bên Bạch Nguyệt Quang, thậm chí có lẽ đã bắt đầu một mối quan hệ mới, tôi cắn môi dưới, bực bội tăng âm lượng:
 
"Đúng vậy! Ngày nào cũng đi! Gọi tám người!"
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo