Linh Linh - Chương 3

6


Nhưng anh ta vốn dĩ không hiểu thế nào là yêu.


Anh ta chiếm hữu tôi, nhưng lại không cho tôi danh phận, để mặc tôi trở thành trò cười cho người khác.


Anh ta không về nhà, bỏ mặc tôi một mình trong biệt thự nhà họ Ôn, thấy người khác gây khó dễ cũng chẳng hề ra mặt giúp đỡ.


Khi Thẩm Thiền xuất hiện, cô ta trở thành toàn bộ thế giới của anh ta, còn tôi, ngay cả bước xuống lầu cũng bị mắng mỏ.


Dựa vào đâu mà nói yêu tôi?


Tôi cười lạnh: 


"Tôi không cần tình yêu của anh."


"Anh hãy để tôi đi đi."


Mắt anh ta đỏ ngầu, hơi thở gấp gáp. 


Anh ta đột ngột kéo tôi từ dưới đất lên, rồi thô bạo cắn mạnh vào môi tôi.


Tôi đau đến mức cố sức đẩy anh ta ra, nhưng đáp lại chỉ là một nụ hôn càng cuồng bạo hơn, như thể muốn nhấn chìm tôi vào trong cơn điên cuồng của anh ta.


Ngày hôm sau, tôi liền phát sốt.


Ôn Húc vội vã trở về, lo lắng hỏi quản gia: 


"Chăm sóc cô ấy kiểu gì vậy?"


Tôi cười nhạt, nhìn anh ta, giọng khàn đặc: 


"Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?"


Anh ta cúi xuống, gằn từng chữ:


“Anh muốn em ở lại."


Ở lại làm gì? Chờ ngày bị anh móc mắt sao?


Tôi bật khóc nức nở:


"Anh đừng hành hạ tôi nữa, có được không?" 


"Anh yêu Thẩm Thiền thì cứ đến với cô ta."


"Tại sao lại mang tôi về đây? Tôi đâu phải thú cưng hay một món đồ."


Sau khi sống lại, tôi đã có những ngày tháng bình yên trên ngọn núi nhỏ ấy, chưa từng đau khổ đến mức này.


Tôi vẫn luôn hy vọng có thể quay về nơi đó, dù chỉ có một mình cũng có thể sống hạnh phúc.


Còn gì đau khổ hơn việc ở lại đây chứ?


Giọng Ôn Húc khẽ run rẩy:


 "Em đương nhiên không phải vật nuôi.... Em là vợ của anh."


Ha...


Vẫn là những lời dối trá.


"Làm thế nào em mới chịu ở lại bên anh?"


Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, không một chút do dự:


"Đợi anh chết."


Anh ta sững sờ.


Đôi mắt đen sẫm tối lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.


Nhưng tôi biết, anh ta không thể chết được, chết rồi thì làm sao ở bên Thẩm Thiền nữa?


Chỉ nghĩ đến việc phải rời xa cô ta, có lẽ cũng đủ khiến anh ta đau lòng đến phát điên rồi nhỉ?


Nhưng dù anh ta có đau lòng thế nào, so với việc tôi mất đi đôi mắt—chẳng đáng là gì cả.


Tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi.


Mỗi ngày đều mắc kẹt giữa tỉnh táo và mơ màng, phòng ngự cuối cùng gần như đã sụp đổ. 


Chỉ có khi nghĩ đến ngọn núi nhỏ của mình, tôi mới có thể chịu đựng qua từng đêm cô đơn.


7


Ôn Húc tổ chức cho tôi một lễ cưới đơn giản.


Dù không có ai đến tham dự, nhưng như vậy đã là hiếm lắm rồi.


Dù sao thì kiếp trước, tôi chẳng có gì cả, vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện ở bên anh ta.


Chúng tôi trao nhẫn, uống rượu giao bôi.


Tôi còn cố ý thắp một đôi nến đỏ, để nó cháy đến khi trời sáng.


Như thể chỉ cần ánh lửa còn cháy, tôi vẫn có thể lừa mình dối người rằng đây là một cuộc hôn nhân trọn vẹn.


Chúng tôi dường như lấp đi nỗi đau của trận cãi vã hôm qua, lại giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.


Anh ta ôm tôi, giọng khàn khàn lặp đi lặp lại: 


"Lâm Linh, anh sẽ không bỏ rơi em nữa."


Tôi bình thản nhìn anh ta, chờ xem lần này anh ta có thể diễn được bao lâu.


Bàn tay anh ta thành thạo cởi bỏ quần áo tôi, từng chút một thăm dò.


Sự dịu dàng trong vẻ bình thản ấy lại càng khiến người ta tuyệt vọng.


Trái tim tôi rát bỏng, vừa đau vừa chát.


Tôi rất muốn quên đi tất cả, nhưng lại chẳng thể quên được cảm giác rung động dành cho anh ta.


Lần này, Ôn Húc dịu dàng như đang nâng niu một báu vật.


Nhưng tôi biết, anh ta làm vậy chỉ vì thấy tội lỗi.


Có lẽ bác sĩ đã bắt đầu thúc giục anh rồi.


Thị lực của Thẩm Thiền ngày càng suy giảm, đã dưới 0.1.


Nếu không nhanh chóng phẫu thuật thay giác mạc, cô ta sẽ bị mù hoàn toàn.


Kiếp trước, tôi từng lén xuống lầu, nghe được cuộc trò chuyện giữa Ôn Húc và bác sĩ:


"Tỷ lệ thành công khi thay giác mạc là bao nhiêu?"


"Nếu cấy ghép thành công, thị lực có thể phục hồi một phần, sinh hoạt bình thường sẽ không có vấn đề gì."


Ôn Húc im lặng rất lâu, rồi lạnh lùng lên tiếng:


"Vậy hãy sớm tiến hành phẫu thuật đi."


"Thẩm Thiền là một nghệ sĩ, không có đôi mắt, cô ấy làm sao vẽ tranh được?"


Lúc đó, tôi còn thầm thương hại Thẩm Thiền.


Dù có Ôn Húc thì sao chứ? 


Thị lực suy giảm như vậy, có lẽ đến khuôn mặt của Ôn Húc cô ta cũng chẳng thể nhìn rõ.


Chỉ là tôi không ngờ, giác mạc dùng để thay thế lại chính là của tôi.


Hôm ấy, Ôn Húc nói muốn đưa tôi đi khám sức khỏe.


"Em từ trên núi xuống, ở đó có nhiều vi khuẩn. Anh đưa em đi kiểm tra tổng quát, tiện thể tiêm vài mũi vắc-xin để tăng cường miễn dịch."


Tôi rất cảm động, nghĩ rằng trong lòng anh ta vẫn còn có tôi.


Vậy nên tôi ngoan ngoãn theo anh ta lên xe đi đến bệnh viện.


Sau khi bác sĩ tiêm thuốc, tôi liền chìm vào giấc ngủ.


Đến khi tỉnh lại, trước mắt tôi chỉ còn một màu tối đen.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo