Linh Linh - Chương 4

8


Nến đỏ còn chưa cháy hết, Thẩm Thiền đã gọi điện đến.


"Húc, em sợ lắm, anh đang ở đâu vậy?"


Ôn Húc liền nhẹ giọng dỗ dành cô ta.


Sau khi cúp máy, anh ta liền đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo.


Tôi ôm lấy tấm lưng rắn chắc của anh ta, vùi đầu vào đó, giọng nghẹn ngào: 


"Anh đừng đi."


"Ở lại với em thêm một chút nữa thôi."


Anh ta gỡ từng ngón tay tôi ra.


"Anh đi xem sao, lát nữa sẽ về."


Lại là nói dối. Suốt cả đêm, anh ta không hề quay lại.


Nến nhỏ xuống, nhuộm đỏ cả mặt bàn, tôi ngồi thẫn thờ đến tận sáng.


Giống như một kẻ ngốc, thật nực cười.


Rõ ràng đã biết mình chẳng thể thắng, vậy mà vẫn còn ôm hy vọng gì chứ?


Tôi khóc đến cạn nước mắt, nước mắt khô rồi lại rơi.


Từ đó, tinh thần tôi cũng không còn ổn định nữa.


Những cơn ác mộng cứ lặp đi lặp lại mỗi đêm.


Trong mơ, tôi nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, đôi mắt bị khoét đi.


Ngay cả nước mắt cũng hóa thành máu.


Tôi ngày càng gầy guộc, không ngủ được, cũng chẳng ăn nổi.


Quản gia lo lắng khuyên tôi gọi điện cho Ôn Húc, nhưng tôi chỉ lắc đầu, nhẹ giọng đáp: 


"Sắp rồi, chỉ vài ngày nữa thôi."


Nhìn tôi bệnh tật nằm trên giường, mấy người giúp việc lại xì xào bàn tán:


"Chắc là giả bệnh để dụ cậu Ôn về đấy."


"Thủ đoạn thấp hèn này chỉ có đám nhà quê mới dùng. Tiểu thư Thẩm sẽ không bao giờ làm thế."


Nhưng tôi chẳng bận tâm nữa.


Mấy ngày sau, ngay cả cháo tôi cũng không nuốt nổi.


Quản gia hết cách đành gọi điện cho Ôn Húc.


Chẳng ngờ, anh ta lập tức quay về ngay trong đêm.


Anh ta mời đến rất nhiều bác sĩ, tìm đủ mọi cách chăm sóc tôi.


Tôi nằm trên giường, anh ta liền ở cạnh giường.


Tôi ngồi trên sofa, anh ta liền ngồi bên sofa.


Giây phút ấy, tôi bỗng mơ hồ nghĩ, có phải anh ta cũng từng chăm sóc Thẩm Thiền như thế không?


Anh ta ôm tôi vào lòng, hôn lên trán rồi lên đôi môi khô nứt của tôi, như đang dỗ dành một đứa trẻ:


"Linh Linh phải uống nhiều nước, mới mau khỏe lại được."


Tôi rất thích cảm giác được yêu thương này.


Nhưng tôi cũng luôn nhắc nhở bản thân, anh ta chỉ sợ tôi chết, vì còn cần đôi mắt của tôi.


Tôi sốt ruột chờ đợi vở kịch kiếp trước tái diễn, để có thể quay về ngọn núi nhỏ của mình.


Nhưng không ngờ, tôi lại mang thai.


Tôi kinh ngạc nhìn xuống bụng mình, không thể tin được bên trong lại có một sinh linh bé nhỏ.


Tôi rất muốn báo tin này cho Ôn Húc. 


Đây là con của chúng tôi.


Vì thế, từ sáng sớm, tôi đã đứng đợi anh ta trước cửa.


Cuối cùng, Ôn Húc cũng trở về.


Nhưng cùng với anh ta, còn có Thẩm Thiền.


Anh ta nhìn thấy tôi đứng trước cửa, trên mặt thoáng hiện vẻ khó chịu.


Tôi vội vàng giải thích: 


"Không phải lỗi của quản gia, là em tự ý xuống."


Anh ta mấp máy môi nhưng có lẽ vì Thẩm Thiền đang ở đây nên không tiện nói gì. 


Thẩm Thiền nắm lấy tay anh ta, vì thị lực kém, cô ta phải được dìu đi từng bước một.


Còn tôi, lặng lẽ đặt tay lên bụng mình.


Nhìn bóng lưng hai người họ ân ái bên nhau, tôi bỗng cảm thấy hoang mang. 


Giờ phải làm sao đây?


Con à, có lẽ cha con sẽ không thích con đâu.


9


Tôi lại bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn.


Lần này không phải vì bản thân, mà là vì con tôi.


Tôi không thể để hắn ta hủy hoại tôi một lần nữa, rồi lại ung dung tận hưởng cuộc sống hạnh phúc.


Nhưng sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Thẩm Thiền, mỗi ngày Ôn Húc đều lên lầu canh chừng tôi.


Tôi bắt đầu lo lắng.


Nếu để bụng lớn thêm, tôi sẽ không dễ dàng trốn đi được nữa.


Cuối cùng, cơ hội cũng đến.


Thẩm Thiền lại bắt đầu than thở với Ôn Húc:


"Húc, chỗ này không yên tĩnh, trên lầu cứ có tiếng động, em không ngủ được."


Rõ ràng tôi chẳng hề làm ồn.


Nhưng Ôn Húc lại dịu dàng dỗ dành cô ta:


"Không sao, rất nhanh sẽ không còn nữa."


Hắn đưa Thẩm Thiền ra ngoại ô thư giãn.


Tôi nhân cơ hội này thu dọn hành lý. 


Cũng chẳng có bao nhiêu đồ để mang theo. 


Dưới sự giúp đỡ của quản gia, tôi cuối cùng cũng thoát khỏi nhà họ Ôn.


Tôi ngoảnh đầu lại, thấy quản gia đang vẫy tay chào mình.


Từ khi bước chân vào nhà họ Ôn, chỉ có ông ấy luôn chăm sóc tôi, thậm chí còn bên cạnh tôi nhiều hơn cả Ôn Húc.


Nghĩ đến đây, nước mắt không kìm được mà trào ra.


Tôi đưa tay vuốt ve bụng mình, thì thầm: 


"Con à, chúng ta tự do rồi. Chúng ta về lại ngọn núi nhỏ thôi."


Cũng may Ôn Húc không cho tôi bao nhiêu tình cảm, nhưng lại để lại không ít tiền.


Tôi mang theo số tiền đó đi về phương Bắc đến trước cửa căn nhà cũ nát của mình.


Chỉ là… có lẽ nơi này cũng không thể ở lâu.


Nếu Ôn Húc tìm đến…


Tôi lắc đầu, cố xua đi suy nghĩ đáng sợ ấy, buộc bản thân không nghĩ đến.


Tôi nhìn sang A Hoàng – người hàng xóm cạnh nhà, rồi dặn dò:


"Nếu có ai đến tìm tôi, anh cứ nói tôi không có ở đây, đừng bao giờ dẫn họ vào."


A Hoàng nhìn khuôn mặt tiều tụy của tôi, dường như muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng đồng ý.


"Yên tâm đi, tôi sẽ không để hắn vào nữa."


Tôi bắt đầu ngủ nhiều hơn, mỗi ngày đều rất lâu. 


Việc dọn dẹp nhà cửa cũng vì thế mà bị gác sang một bên.


Hôm đó, khi Ôn Húc trở về, hắn ta thậm chí không nhận ra tôi đã biến mất.


Hắn luôn ở bên Thẩm Thiền, chắc hai người lại nói với nhau rất nhiều lời tình tứ, nên không nỡ rời đi.


Chỉ là tôi không ngờ rằng…


Người đầu tiên tìm đến cửa… lại là Thẩm Thiền.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo