Mối Tình Của Người Dẫn Đầu - Chương 7

12.
 
Mẹ tôi liếc tôi một cái, ánh mắt đầy vẻ không tán thành.
 
Trước khi hôn mê, bà đã thấy chính Giang Trạch là người bế bà lên xe, đưa tới bệnh viện.
 
Tôi thoáng chột dạ.
 
Nhưng Giang Trạch phản ứng cực nhanh, lập tức nở nụ cười ngọt ngào với mẹ tôi:
 
"Dì ơi, không sao đâu không sao đâu."
 
 "Là con muốn Lê Lê như thế đấy, con thích vậy."
 
Rất tốt, bây giờ ánh mắt không đồng tình của mẹ tôi không nhìn tôi nữa, mà chuyển sang nhìn cậu ta.
 
Nhưng bà cũng không nói gì thêm.
 
 Chỉ đơn giản là không hiểu nhưng vẫn tôn trọng.
 
Buổi tối, tôi bảo Giang Trạch về trước.
 
 Tôi ở lại chăm sóc mẹ.
 
Nhưng đến nửa đêm, ngoài cửa sổ mơ hồ vang lên tiếng sụt sịt khóc lóc.
 
Cả ngày đã đủ mệt mỏi, tôi bực bội vô cùng.
 
Không nhịn được, tôi men theo tiếng động mà đi, định xem thử con ma rừng nào đang phá rối, giữa đêm khuya không cho người ta ngủ yên.
 
Vừa đi tới, liền thấy một bóng người đang ngồi thu lu ở góc tường.
 
Quá tốt, một kẻ ăn no rảnh rỗi, cosplay Sadako* giữa đêm khuya.
 
(*) Sadako: Ma nữ tóc dài trong phim "The Ring".
 
Đáng ghét hơn nữa!
 
"Này, ngẩng đầu lên!"
 
Khoảnh khắc người đó ngẩng đầu lên, tôi liền vung tay tát tới tấp.
 
"Nửa đêm nửa hôm, khóc giỏi như vậy thì tôi tiễn luôn ra Thái Bình Dương nhé."
 
Có lẽ do gần đây tát Giang Trạch hơi nhiều, tôi chợt thoáng thấy gương mặt hắn hiện lên trước mắt.
 
"Lê Lê…"
 
Bỗng nhiên, người trước mặt tôi bật khóc nức nở.
 
Tôi sững sờ.
 
Xong đời rồi, đúng là Giang Trạch thật.
 
13.
 
Cảm giác tội lỗi lại dâng lên lần nữa.
 
Trước mắt tôi, Giang Trạch khóc đến đỏ cả mũi, khuôn mặt trắng trẻo vì nước mắt mà càng thêm mong manh.
 
Cũng càng làm người ta… đau lòng.
 
Tôi thở dài, khẽ hỏi: "Đau lắm à?"
 
Tôi định đưa tay lên xoa mặt cậu ta.
 
Nhưng lại bị cậu ta nắm lấy, ấn chặt vào má mình.
 
Đôi mắt long lanh của cậu ta tràn đầy lo lắng nhìn tôi: "Lê Lê, tay cậu lạnh quá."
 
"Để tớ sưởi ấm cho cậu, được không?"
 
Tôi nghẹn lời.
 
Sao lại có người ngốc như thế chứ?
 
Bị đánh mà còn quan tâm người đánh mình có lạnh không.
 
Tim tôi bỗng dưng như bị ai đó đập mạnh một cú.
 
Tôi vội vàng chuyển chủ đề: "Trả lời tôi trước đi, nửa đêm rồi sao cậu còn ngồi đây?"
 
"Còn khóc lóc thảm thiết thế này, ai không biết còn tưởng tôi bắt nạt cậu đấy…"
 
"Tớ sợ."
 
"Sợ gì cơ?"
 
Còn chưa hiểu chuyện gì, người đàn ông trước mặt đã vùi đầu vào hõm cổ tôi.
 
Giống như một con thú nhỏ đang run rẩy.
 
"Sợ em cứ thế biến mất, nên muốn luôn ở bên cạnh em."
 
"Tại sao anh lại đến muộn một bước, nếu lúc đó em không gọi cảnh sát, Lê Lê em sẽ…"
 
Tôi cố nhịn xúc động muốn giơ tay lên lần nữa.
 
Rồi nghiêm túc nói:
 
"Nghe cho rõ đây, tôi chưa bao giờ trông chờ cậu cứu tôi, tôi chỉ trông chờ chính mình."
 
"Thế nên đừng nghĩ mình quan trọng quá."
 
"Còn nữa…"
 
"Dù sao cũng cảm ơn cậu, Giang Trạch."
 
Nói đến câu cuối, tai tôi cũng hơi nóng lên.
 
"Cậu làm một người bạn trai cũng không tệ đâu."
 
Khoảnh khắc ấy, cái đầu lông xù trước mặt run rẩy dữ dội hơn.
 
 
Trên vai tôi truyền đến cảm giác ươn ướt.
 
Lại bắt đầu bất lực với cậu ta nữa rồi.
 
Bàn tay tôi cứng đờ rồi lại mềm xuống.
 
Cuối cùng, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
 
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc thôi, phúc khí cũng bị cậu khóc bay mất rồi."
 
"Không được khóc nữa, nghe rõ chưa?"
 
Ở nơi tôi và Giang Trạch không chú ý.
 
Bình luận trực tiếp cũng đã lặng lẽ thay đổi phong cách.
 
【Không ngờ tôi lại chèo thuyền CP ngay trong truyện nam tần. Kiểu nữ S nam M này đúng là quá sướng mà.】
 
【Thế này không tính là nam tần sao? Nam chính còn bị tát đến sướng nữa kìa. Lê tỷ sao lại không thể tát tôi chứ? Tại sao không thể tát tôi chứ?】
 
【Giáo hội Học Thần thề sống chết bảo vệ quyền tự do, tự chủ của Học Thần. Lũ phàm nhân các ngươi đừng có bén mảng vào, muốn bị tát thì cũng phải đến lượt chúng ta trước!】
 
【Đã ăn, ngon thật.】
 
【Ồ ồ ồ, "ngon thật" huynh không cứng miệng nữa à? Thế "gội đầu huynh" đâu?】
 
【Vừa mới lướt trang cá nhân một chút, "gội đầu huynh" cạo trọc luôn rồi, dốc sức quá huynh ơi.】
 
【Xác nhận, "đầu trọc huynh" đã quy y Giáo hội Học Thần.】
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo