14.
Sau đêm hôm đó, Giang Trạch như bị bật công tắc gì đó.
Không có việc gì làm là lại lảm nhảm bên tai tôi.
Thôi thì thấy cậu ta giúp tôi tiết kiệm được bao nhiêu thời gian học tập, tôi nhịn.
Rồi kỳ thi cuối kỳ đến như thường lệ.
Mọi thứ quay về quỹ đạo cũ.
Tôi vẫn vững vàng ngồi trên ngôi đầu bảng, Giang Trạch vẫn đứng thứ hai.
Khi tất cả học sinh đều đang bàn tán xem nghỉ đông nên đi chơi ở đâu.
Nửa đêm, tôi bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.
Ngòi bút trong tay tôi khựng lại.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng lảm nhảm quen thuộc.
Rất ngắn. Không giống mọi khi.
Mang theo âm điệu nghẹn ngào, đè nén.
Như một con thú lạc đường, phát ra tín hiệu cuối cùng trước khi mất phương hướng.
Tôi vừa định mở miệng, điện thoại đã bị cúp máy.
Tôi liên tục gọi lại nhưng không ai bắt máy.
Lúc này, bình luận trực tiếp cuối cùng cũng phát huy chút tác dụng.
【Nam chính thực sự đáng thương, đứng hạng hai mà cũng bị đuổi khỏi nhà, đổi lại là mẹ tôi thì đã cung phụng tôi như ông hoàng rồi.】
【Cùng một thế giới, khác mẹ ruột. Mẹ nam chính đúng là kẻ bệnh hoạn. Đáng lẽ đây phải là phân đoạn nam chính vùng lên mà, giờ cốt truyện lại thành ra thế này, xem tạm vậy.】
【Nam chính bây giờ chắc hối hận chết vì đã gọi cho Lê tỷ, nhưng Lê tỷ lại là ánh sáng duy nhất của hắn, là người hắn muốn gặp nhất. Hay quá hay quá!】
【Rốt cuộc càng giàu thì càng bệnh hoạn sao? Ở trong khu cao cấp nhất thành phố mà vẫn có thể làm ra cái chuyện đuổi con trai mình ra đường như thế này.】
【……】
Bình luận liên tục trôi nhanh.
Chân tướng sự việc cũng từng chút một hiện ra.
Ba Giang Trạch là người giàu nhất thành phố, kết hôn với mẹ hắn chỉ vì liên minh thương mại.
Ông ta tự cho rằng giữa hai người không có tình cảm. Sau khi có được Giang Trạch – người thừa kế của mình – thì không bao giờ về nhà nữa, mà ở ngoài nuôi hết người tình này đến người tình khác.
Nhưng ông ta không biết rằng, mẹ Giang Trạch lại yêu ông ta đến phát điên.
Sau tất cả những gì đã xảy ra, bà ta không trách chồng mình, không trách những người phụ nữ ngoài kia.
Mà lại đổ mọi lỗi lầm lên đầu đứa con trai bé nhỏ của mình.
Bà ta cho rằng, hắn không đủ xuất sắc để giữ chân người đàn ông bà ta yêu tha thiết.
Vậy nên, bà ta ngày càng nghiêm khắc với cậu ấy, thậm chí còn đến mức tàn nhẫn.
Tất cả các môn học – bắt buộc phải đứng nhất.
Các môn thể thao như cưỡi ngựa, trượt tuyết – cũng phải đứng nhất.
Thậm chí một cuộc thi chạy bình thường, nếu không đạt quán quân thì cũng sẽ bị phạt một trận ra trò.
Để đáp ứng kỳ vọng của mẹ, Giang Trạch luôn cố gắng hết sức.
Cho đến khi gặp tôi.
Cậu ta trở thành kẻ mãi mãi đứng thứ hai.
Sự ép buộc và những lời nhục mạ của mẹ hắn đối với cậu ta cũng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cho đến kỳ thi cuối kỳ lần này, tất cả hoàn toàn bùng nổ.
Những lời chửi rủa và hình phạt thông thường đã không còn đủ để làm bà ta thỏa mãn.
Vậy nên vào đêm hôm đó, bà ta đã lạnh lùng và giận dữ đuổi đứa con trai duy nhất của mình ra khỏi nhà.
Khi Giang Trạch hết lần này đến lần khác cầu xin bà ta.
Bà ta chỉ dùng ánh mắt trách móc và khinh bỉ liếc nhìn hắn một cái:
"Ngay cả hạng nhất cũng không đạt được, tao nuôi mày có ích gì?"
Nhìn thấy cảnh này, tôi chỉ muốn chửi thề.
Đây là tình tiết chó má gì vậy? So với mấy bộ phim máu chó còn khó tiêu hơn.
Chỉ khiến người ta tức giận đến sôi máu.
Và rồi tôi tìm thấy Giang Trạch trong một cơn mưa máu chó không kém.
Cậu ta ngồi co ro ở đầu đường, trên người chỉ có một chiếc áo mỏng, bị mưa dội ướt sũng, dính chặt vào da.
Thảm hại như một con chó nhỏ bị rơi xuống nước.
Tôi giương ô che lên đầu cậu ấy.
Giang Trạch ngẩng đầu nhìn thấy tôi, theo phản xạ cứng đờ quay mặt đi: "Cô là ai, tôi không quen cô."
"Ừ, tôi không khóc, trên mặt toàn là nước mưa thôi, cô đi đi."
Tôi ghé sát tai hắn, khẽ nói:
"Đàn ông khóc đi, khóc đi, không có gì là sai cả…"
"Oà" một tiếng, người trước mặt lập tức khóc rống lên như một con chó săn nhỏ.
Khuôn mặt tái nhợt hòa cùng những giọt nước mắt long lanh, hắn nghẹn ngào nhìn tôi:
"Lê, Lê, sao cậu biết là tớ vậy?"
"Cậu ngày nào cũng lảm nhảm bên tai tôi, tôi có thể không nhận ra à?"
"Thế cậu tìm thấy tớ kiểu gì hay vậy? Khu này cũng lớn mà…"
Tôi nghiến răng.
Quả thật rất lớn, suýt chút nữa thì mòn cả đôi giày cũ của tôi rồi.
Chắc chắn phải bắt cậu ta đền bù một đôi.
Nhưng câu hỏi này thì tôi không trả lời được.
Chẳng lẽ lại nói là nhờ bình luận giúp sao?
Thôi dứt khoát kéo cậu ta đứng dậy, kéo đi luôn.
"Đi, tìm mẹ cậu tính sổ."