11
Người bước vào là mẹ và em trai tôi.
"Mẹ, con lớn thế này rồi, sao mẹ còn theo con vào nhà vệ sinh chứ!"
"Thằng nhóc này nói gì vậy hả?
“Mẹ chỉ vào đây bàn bạc với con xem lát nữa nói chuyện sính lễ với nhà họ Lục thế nào thôi.”
“Nhìn con bé em chồng tương lai kia, chuyện cưới xin này phải nhanh chóng chốt lại, tiền vào tay mới chắc ăn.”
“Số tiền này mẹ còn để dành cho con sau này lấy vợ, mua nhà nữa đấy!"
"Mẹ nói đúng!”
“Chị con chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, ngoài đường đầy rẫy.”
“Khó khăn lắm mới gặp được một thằng nhà giàu ngu ngốc, phải nhanh chóng giữ chặt.”
“Em chồng gì đó để sau hẵng tính.”
“Dù sao chị con cũng có tính nhẫn nhịn, chẳng bao giờ dám phản kháng."
Tôi đứng bên trong buồng vệ sinh, lặng lẽ nghe hết những sắp đặt của mẹ và em trai dành cho mình.
Đôi mắt vốn đã khô ráo lại không kìm được mà ướt nhòe lần nữa.
Tề Dã dùng ngón tay lướt nhẹ qua gò má vương nước mắt của tôi.
Bất ngờ, anh ta mở cửa buồng vệ sinh, bước ra ngoài.
Mẹ và em trai tôi lập tức im bặt khi thấy cửa mở.
Nhưng khi nhìn thấy tôi phía sau Tề Dã, sắc mặt hai người họ càng thêm đặc sắc.
Mẹ tôi là người phản ứng trước tiên, lao tới nắm lấy tôi.
"Con nhóc chết tiệt này, mày với thằng đàn ông này đang làm cái gì hả?”
“Mày còn muốn kết hôn không?!"
Em trai tôi chạy đến khóa trái cửa nhà vệ sinh, rồi quay lại nhìn tôi đầy khinh thường.
"Chị, chị không biết xấu hổ nữa hả? Đây là nhà họ Lục đấy!"
"Đúng vậy, tôi không biết xấu hổ.”
“Nhà họ Tống chúng ta, chẳng có ai là người tử tế cả."
Mẹ tôi tức đến run rẩy.
Tề Dã đứng bên cạnh đột nhiên bật cười khẽ.
"Cả anh cũng hèn hạ như thế thôi."
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, lạnh lùng nói xong câu đó rồi sải bước về phía cửa.
Mẹ và em trai tôi vội vàng chặn lại, có vẻ sợ tôi mất lý trí mà làm ra chuyện gì đó.
"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ kết hôn.”
“Tôi không muốn ở lại cái nhà họ Tống này nữa.”
“Số tiền các người muốn, tôi sẽ cho, coi như trả lại những gì đã ăn mặc, tiêu xài từ bé đến lớn.”
“Nhiều hơn thì tôi không có.”
“Còn nếu hai người muốn kể chuyện hôm nay trong nhà vệ sinh ra ngoài, cứ việc.”
“Dù tôi có cưới được hay không, từ nay về sau tôi cũng không còn là người của cái nhà này nữa."
Tôi nói liền một hơi, rồi dứt khoát mở cửa nhà vệ sinh bước ra ngoài.
12.
Khi bước vào phòng khách, ánh mắt của nhà họ Lục nhìn tôi đầy lạnh lùng.
Lục phụ là người lên tiếng trước.
"Y Linh, ta và thầy hướng dẫn của con là bạn tốt. Ta tin con là một đứa trẻ ngoan.”
“Nhưng có vài chuyện, con cần phải giải thích rõ ràng với chúng ta."
Lục Du Du ném một quyển sổ xuống chân tôi.
Tôi nhặt lên, vừa nhìn thấy bìa sách, máu trong người như trào ngược từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu.
Là bản sao hồ sơ bệnh án của tôi.
Tay tôi run đến mức không thể cầm chặt nó, cuốn sổ rơi xuống đất.
Tôi cúi đầu ngày càng thấp, hai tay vô thức siết chặt góc áo.
Mẹ tôi nhặt cuốn sổ từ dưới đất lên, lật xem thật nhanh.
Bà chẳng mảy may để ý đến những căn bệnh nhỏ hay những trận ốm lớn của tôi.
Mãi đến khi lật tới trang bệnh án thời đại học, lúc tôi sốt cao và thủng dạ dày.
Có một dòng chữ nhỏ bên trong:
【Kiểm tra phát hiện bệnh nhân mang thai được một tháng.
Thể trạng người mẹ rất yếu, dấu hiệu sự sống của thai nhi thấp, khuyến nghị phá thai.】
Mẹ tôi ngã phịch xuống đất.
Bà không thể tin nổi, quay sang nhà họ Lục.
"Không thể nào!"
Lục Dịch Phi bước đến trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm.
"Là thật sao… Em đã từng sẩy thai?"
Tôi cứng đờ gật đầu.
Tôi không thể buông bỏ Tề Dã phần lớn cũng vì lý do này.
Anh ta là mối tình đầu, là người bạn trai duy nhất của tôi trước khi quen Lục Dịch Phi.
Cũng là cha của đứa bé chưa kịp chào đời kia.
Lục Dịch Phi siết chặt nắm đấm, thẳng tay đấm mạnh vào mặt Tề Dã.
Tề Dã phun ra một ngụm máu, khóe môi vẫn giữ nụ cười khinh miệt.
Hai người lao vào đánh nhau.
Tôi lê bước mệt mỏi ra khỏi nhà họ Lục.
Phía sau là tiếng quát tháo gay gắt của Lục mẫu và Lục Du Du, đuổi bố mẹ và em trai tôi ra ngoài.
Mẹ tôi đuổi theo, nắm chặt lấy áo tôi.
"Sao tao lại sinh ra đứa con gái không biết xấu hổ như mày?!”
“Tao với ba mày mất hết mặt mũi rồi!”
“Từ nay mày không còn quan hệ gì với cái nhà này nữa! Đừng có mang xui xẻo đến cho tao!"
Tôi quay đầu nhìn mẹ.
Khuôn mặt người đàn bà trung niên đầy dấu vết phong sương, tôi từng ảo tưởng rằng có nếp nhăn nào đó là vì tôi mà sinh ra.
Nhưng giờ nhìn lại, hoàn toàn không phải.
Bà chẳng quan tâm con gái mình từng sẩy thai, thậm chí còn chẳng giống Lục Dịch Phi mà tìm Tề Dã tính sổ.
Bà chỉ quan tâm tôi đã làm mất mặt họ, phá vỡ giấc mơ đào mỏ của họ.
Tôi tuyệt vọng bật cười.
Chỉ thiếu một bước nữa, tôi đã có thể đính hôn với Lục Dịch Phi.
Chỉ thiếu một bước nữa, tôi đã có thể thoát khỏi cái "nhà" này.
“Tôi đã nói trong nhà vệ sinh hôm nay rồi”
“Dù tôi có cưới được hay không, từ nay về sau cũng không còn là người của cái nhà này nữa."
Mẹ tôi sững sờ nhìn tôi, giơ tay định tát.
"Mày còn dám nhắc đến chuyện nhà vệ sinh hôm nay?! Mày đúng là hết thuốc chữa!"
Trước khi bàn tay bà rơi xuống, Tề Dã nắm chặt cổ tay bà.
Tôi nhân cơ hội quay người lao vào một con hẻm nhỏ.