Khi còn nhỏ, mẹ từng bảo tôi rằng:
[Chỉ cần con ngoan, ba sẽ không đánh chúng ta nữa.]
Nhưng dù tôi có đạt điểm cao nhất lớp, dù tôi có học cách giặt giũ nấu ăn từ khi còn nhỏ, thì ba vẫn đánh mẹ, vẫn đánh tôi.
Sau này, mẹ lại bảo tôi rằng:
[Phải biết ơn, nhờ có chú Diệp giúp đỡ mẹ con mình mới có thể sống yên ổn. Chú ấy đã lo cho con học đại học, học nghiên cứu sinh, còn chữa bệnh cho mẹ.]
[Nếu không có chú Diệp che chở, có lẽ mẹ con mình vẫn bị ba con quấy rối. Mẹ chưa từng đi làm, ngay cả việc nuôi sống bản thân cũng là vấn đề, huống hồ là nuôi con.]
[Chú Diệp là ân nhân của mẹ con mình, con phải tôn trọng ông ấy.]
Vì vậy, tôi cũng phải biết ơn Diệp Trì.
Vì vậy, bất kể hắn làm gì quá đáng với tôi, mẹ đều có thể chịu đựng.
Và bà cũng yêu cầu tôi chịu đựng.
Ngày hôm đó, tôi biết được một chuyện thú vị.
Năm bốn mươi lăm tuổi, mẹ tôi lại mang thai.
Bà và ba của Diệp Trì đã có một đứa con của riêng họ.
19.
Diệp Trì lại bắt đầu bận rộn.
Hắn ra khỏi nhà từ sáng sớm đến nửa đêm mới trở về.
Khi hắn nằm xuống bên tôi vào đêm khuya, tôi lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó.
Hương thơm ngọt ngào.
Hắn từng nói sẽ không gặp Thẩm Hạ Nùng nữa.
Hắn đã nói dối.
Tôi tìm cơ hội trốn ra ngoài, bắt taxi đến bệnh viện.
Nhưng khi đến nơi, tôi chỉ nhận được một tin.
Nhan Ngữ đã qua đời từ nửa tháng trước.
Tôi chết lặng.
Đứng nguyên tại chỗ không biết bao lâu.
Cho đến khi Diệp Trì tìm thấy tôi.
Mặt hắn tái nhợt, biết rằng tôi đã biết hết mọi chuyện.
Tôi bị đưa về nhà.
Sốt cao suốt đêm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hóa ra, đêm hôm đó cô ấy đã không còn nữa.
Hóa ra, mọi linh cảm của tôi đều là thật.
Xin lỗi…
Mãi đến tận bây giờ, tôi mới biết.
Tôi ốm nặng một trận.
Những ngày đó, ký ức của tôi rất mơ hồ.
Chỉ nhớ có rất nhiều người vây quanh tôi, bàn tay tôi hết bị nắm rồi lại buông.
Mơ hồ nghe thấy giọng mẹ tôi, giọng Diệp Trì, lo lắng, trách móc.
Khi khỏi bệnh, cũng là lúc gần đến ngày tổ chức hôn lễ.
Diệp Trì hỏi tôi một cách tượng trưng.
Tôi không đáp.
Hắn coi như tôi đồng ý.
20.
Điện thoại nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
Đều đến từ những người bạn học cũ, họ hàng, bạn chung của tôi và Diệp Trì, chúc mừng chúng tôi tân hôn vui vẻ.
Cơn đau nửa đầu của tôi lại tái phát.
Không biết từ khi nào trên tủ đầu giường xuất hiện một bó hoa bách hợp, mùi hương nồng nặc khiến dây thần kinh tôi căng lên đau nhức, tôi ném vào thùng rác, rồi vứt ra ngoài phòng.
Tôi không chịu nổi mùi quá nồng, nó sẽ kích thích cơn đau đầu của tôi.
Vậy nên Nhan Ngữ chưa bao giờ xịt nước hoa trước mặt tôi, cũng chưa từng hút thuốc.
Ồ, nhưng giờ cũng không còn ai để ý đến điều đó nữa.
Nhan Ngữ đã mất rồi.
21.
Gần đây dường như tôi càng lúc càng thích ngủ.
Thường xuyên vừa mới ngồi dậy đã lại vô thức ngủ thiếp đi.
Thời gian tỉnh táo mỗi ngày càng lúc càng ít, đến ký ức cũng không rõ ràng.
Tối nay không hiểu sao tôi lại bất chợt tỉnh giấc.
Không còn trạng thái u mê trì trệ như trước, cơ thể nhẹ bẫng, ý thức cũng nhẹ bẫng.
Như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua, tôi sẽ bị cuốn đi.
“Nặc Nặc, con đứng đó làm gì? Nguy hiểm…Mau qua đây!”
Là giọng của mẹ tôi.
Bà ấy có vẻ rất căng thẳng, rất lo lắng.
Tôi quay đầu lại, muốn xem bà đang sợ hãi điều gì.
Nhưng dưới chân lại chao đảo, như thể không đứng vững được.
Mẹ tôi hốt hoảng kêu lên một tiếng, lấy tay bịt miệng, như thể đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Bên cạnh bà còn có Diệp Trì.
Hắn đứng yên tại chỗ, ánh mắt hoảng loạn, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Nặc Nặc, đừng cử động…”
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, nhẹ giọng nói:
“Trong phòng ngột ngạt quá, ngột ngạt đến mức tôi đau đầu, muốn lên đây hóng gió một chút.”
Yết hầu Diệp Trì khẽ run lên: “Vậy bây giờ có thấy dễ chịu hơn không?”
Tôi gật đầu, lại lắc đầu.
Mắt hắn sáng quá.
Giống như vô số vì sao rơi vào trong đáy mắt.
Tôi chợt nhớ đến đêm tuyết mười năm trước, khi Diệp Trì và vài người bạn của hắn chặn tôi trong con hẻm, dùng bút laser chọc vào người tôi.
Có người đề nghị thử chiếu vào mắt tôi xem sao.
Tôi không thể trốn thoát, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất, cố hết sức vùi mặt vào đầu gối.
Nhưng họ nhanh chóng túm lấy tay tôi, ép tôi ngẩng đầu, dùng tay banh mắt tôi ra.
Giữa những tiếng cười đùa ác ý, tôi nhìn thấy khóe môi Diệp Trì hơi nhếch lên.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, hắn đã chĩa thẳng bút laser vào mắt tôi.
Tôi hét lên một tiếng, vội vàng né tránh, chỉ trong mười giây ngắn ngủi, nhãn cầu tôi đã căng lên đau nhức, nước mắt chảy không ngừng.
Có lẽ phản ứng của tôi quá mức dữ dội, xung quanh thoáng chốc im lặng.
Diệp Trì hơi do dự, lên tiếng gọi: “Trình Nặc?”
Tôi cuộn tròn trên mặt đất, ôm lấy mặt không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.